Mục lục
Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong cung điện nguy nga lộng lẫy, một người phụ nữ màu áo tím đứng dưới tượng rồng màu tím cực lớn.

Người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi, nhưng bộ dáng thướt tha, cực kỳ xinh đẹp, áo tím trong suốt bao bọc lấy cơ thể đẫy đà khiến người ta khó lòng mà không liên tưởng.

Bà ta nhíu mày nhìn chằm chằm người bên dưới sắc mặt mất tự nhiên.

“Cậu nói thật à? Con trai tôi… bị nhốt ở Giang Thành hả?”

“Điện chủ, nói đúng hơn không phải là nhốt, mà là… cược thua”.

Người bên dưới bất lực nói lại ngọn nguồn câu chuyện cho người phụ nữ.

Người phụ nữ hơi kinh ngạc, sau đó nổi giận: “Thời Vận cũng không biết điều gì cả, sao có thể tự ý xông vào Long Quốc thế? Nhưng thần y Lâm này là ai mà lại to gan, dám bắt con trai tôi làm việc cho cậu ta?”

“Điện chủ, nếu người ra lệnh, thuộc hạ sẽ lập tức đi đón cậu chủ về”.

“Nó có nguy hiểm về tính mạng không?”

“Tạm thời thì không, thần y Lâm hình như không định lấy mạng cậu ấy, dù sao chuyện này… cũng là do cậu ấy gọi thông báo cho thuộc hạ”.

Người bên dưới do dự nói.

“Gọi điện thoại?”

Người phụ nữ sửng sốt.

Nói như thế tức là Lâm Chính không hạn chế tự do nhân thân của họ.

Bà ta chần chừ một hồi, lấy một chiếc điện thoại ra gọi video cho con trai mình.

Một lúc sau, video được kết nối.

Nhưng lại thấy Châu Thời Vận mặc đồ công nhân đang đứng dưới ánh mắt mặt trời thiêu đốt, đầu đội mũ an toàn, đeo găng tay, một tay cầm một chồng gạch đỏ, tay kia cầm điện thoại..

“Mẹ… mẹ ơi…”

Châu Thời Vận hơi căng thẳng.

Người phụ nữ thấy thế suýt nữa tức đến bùng nổ.

“Thời Vận, con đang làm gì đấy?”, người phụ nữ tức giận nói.

“Mẹ, con…”

Châu Thời Vận khóc không ra nước mắt, không biết nên giải thích thế nào.

“Đường đường là con trai của điện chủ Tử Long Điện mà lại chạy đến Giang Thành bốc gạch? Con muốn mẹ mất hết mặt mũi sao?”

Người phụ nữ tức đến nổ phổi.

Nếu chuyện này truyền ra trong Long Vương Điện, bà ta còn có mặt mũi gặp người khác à?

“Mẹ, Tử Long Nhất thua thần y Lâm, trước đó bọn con đã cược với nhau, chỉ là giữ chữ tín thôi, con cũng không thể nuốt lời mà? Như vậy người ngoài sẽ không coi thường Long Vương Điện đấy”.

Châu Thời Vận khổ sở nói.

“Tử Long Nhất thế mà lại thua người Giang Thành đó à?”

Người phụ nữ hơi khó tin, bà ta biết rõ thực lực của Tử Long Nhất, Giang Thành là nơi nào? Có thể có cao nhân à?

Người phụ nữ trợn mắt nói: “Tên khốn nạn đó ở đâu? Lập tức gọi hắn đến gặp mẹ”.

“Mẹ, anh ấy đang ở đó”.

Châu Thời Vận chuyển camera.

Nhưng lại thấy Tử Long Nhất ở cách đó không xa cũng đội một chiếc mũ an toàn, đứng trên công trường trộn xi măng.

Châu Thời Vận nhe răng cười nói: “Mẫu hậu đại nhân, mẹ đừng nói, đại sư huynh thật không hổ là đệ tử có tài năng nhất Tử Long Điện chúng ta, vừa học kỹ thuật trộn xi măng đã biết làm, các thầy trên công trường đều nói kỹ thuật của anh ấy tốt hơn các thầy làm việc mười năm đấy”.

Người phụ nữ vừa nghe thế lại nghẹn một bụng tức, suýt nữa choáng váng ngất đi.

“Điện chủ, người chú ý sức khỏe”.

Người bên dưới vội nói.

Một hồi lâu sau người phụ nữ mới bớt giận, ngồi lên ghế thở hổn hển, cả người đã tức đến mức run bần bật.

Mặt bà ta trắng bệch, run rẩy chỉ vào người bên dưới, thấp giọng nói: “Cậu… lập tức đến Giang Thành một chuyến cho tôi, nói thần y Lâm đích thân đưa chúng về, rõ chưa?”

“Tuân lệnh!”

Người đó lập tức chắp tay lại, xoay người chạy ra khỏi Tử Long Điện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
?
17 Tháng hai, 2024 14:36
Ra chương mới đi add, ngày/1 chương hơi ít!
?
17 Tháng hai, 2024 14:31
Add ra chương mới tiếp đi, ngày/1 chương chờ lâu quá!!!!! Tks!!!!
BÌNH LUẬN FACEBOOK