Mục lục
Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Sao lại tắt máy rồi?”, người đàn ông mập vẫn không chịu từ bỏ, vẫn tiếp tục gọi.

Thế nhưng bên kia vẫn không bắt máy. Anh ta cảm thấy sốt ruột. Lúc này, có một nhóm người đi tới đứng ngay trước mặt người đàn ông mập.

“Này lão mập, đồ này là của anh à?”, một người đàn ông mặt sẹo đeo kính đen chỉ vào số lễ vật dưới đất và hỏi.

“Đúng vậy! Sao thế?”, người đàn ông tỏ ra bực bội, cộng thêm việc anh ta là người nhà họ Lâm nên đương nhiên là khinh thường nhóm người kia.

“Ái chà, cứng miệng gớm nhỉ. Tên mập thối, anh ngáng đường của chúng tôi rồi đấy”, người đàn ông mặt sẹo hừ giọng.

“Ngáng đường của các anh?”, người đàn ông liếc nhìn xung quanh, cười nói: “Đường lớn thế này, anh không biết vòng qua mà đi à?”

“Vòng? Đồ chết tiệt này, chưa một ai ở cái đất Giang Thành này dám nói với ông như vậy đấy. Mày tới từ đâu mà ăn nói kiểu đó với ông? Anh em đâu, lao lên đập gãy răng thằng này cho anh?”, người đàn ông mặt sẹo hô lớn. Thế là cả đám lao lên.

“Dừng tay!”

Người đàn ông mập đanh giọng: “Tôi nói cho các người biết, tôi là người nhà họ Lâm ở Yên Kinh đấy. Một đám cắc ké như các người đừng có tự rước họa vào người như thế. Nếu không tôi khỏi cho các người thấy ngày mai luôn”.

“Nhà họ Lâm ở Yên Kinh à? Chưa nghe thấy bao giờ? Ghê gớm lắm sao?”, người đàn ông mặt sẹo hỏi.

“Đó là gia tộc mà thể loại ếch ngồi đáy giếng như bọn anh không bao giờ chạm vào được”.

“Hừ, được lắm, vậy ông sẽ cho mày biết thế nào là lễ hội”.

Người đàn ông mặt sẹo tiếp tục phất tay. Cả đám vây lấy người đàn ông mập. Anh ta sợ quá vội vàng đáp trả. Đồng thời lúc này cũng có hai tên vệ sĩ của nhà họ Lâm từ trên xe bước xuống đỡ đòn.

Đừng thấy anh ta mập mà nhầm vì người này cũng biết võ công. Cú đấm của anh ta có thể hạ gục được mấy tên. Thế nhưng người của tên mặt sẹo đông quá, người đàn ông mập không thể nào đánh xuể, một lúc sau mặt anh ta sưng húp lên.

Chẳng mấy chốc, cả ba người nhà họ Lâm đã nằm lăn ra đất, kêu la rên rỉ.

“Lần này đã biết sự lợi hại của ông đây chưa?”, người đàn ông mặt sẹo túm tóc người đàn ông mập, cười dữ tợn. Anh ta há miệng không dám nói gì.

“Đắc tội với ông thì khó sống rồi. Ông đây vốn cũng định để mày khỏi nhìn thấy mặt trời, thế nhưng trời cho tao có tấm lòng lương thiên, chưa tới mức ra tay tuyệt tình, số đồ này coi như là đồ bồi thường nhá".

Nói xong, tên mặt sẹo phất tay, ra lệnh cho đàn em khiêng đồ đi.

“Quay lại, các người không được đi”, người đàn ông mập hét lên. Thế nhưng không thể nào ngăn đám người kia lại.

Một lúc sau, người đàn ông mặt sẹo biến mất ngay đầu con hẻm. Chỉ còn lại tiếng ồn ào huyên náo của người đi đường.

“Lâm Phúc giờ phải làm sao?”, hai người bảo vệ lau máu ở khóe miệng và hỏi.

“Mau gọi điện về cho người của gia tộc đi”, người vệ sĩ còn lại nói.

“Được được”, người đàn ông mập lấy điện thoại ra.

Lúc này, tại một quán trà ở một con hẻm khác. Lâm Chính vừa uống trà vừa nhìn những thứ trước mặt.

“Chủ tịch, phần lớn là châu báu, hợp đồng siêu xe, bất động sản. Với người bình thường thì đây là khối tài sản kếch xù rồi”, Từ Thiên kiểm tra một lượt rồi nói.

“Vô duyên vô cớ chấp nhận tôi rồi còn tặng đồ…nhà họ Lâm chưa bao giờ đối tốt với tôi như vậy”, Lâm Chính suy nghĩ.

“Chủ tịch, có khi nào lòng tốt của bố cậu trỗi dậy rồi không”, Từ Thiên hỏi.

“Không thể nào. Vì tiền đồ ông ta chấp nhận từ bỏ cả vợ con cơ mà. Người như vậy làm gì có lương tâm. Huống hồ nếu thừa nhận tôi thì chỉ khiến ông ta mất đi địa vị trong gia tộc, sao ông ta có thể đồng ý được. Ông ta còn mong có một ngày sẽ trở thành trưởng tộc cơ đấy”, Lâm Chính cười lạnh lùng.

Từ Thiên không nói gì.

“Có những thứ này thôi hả?”, Lâm Chính nói.

“Đúng vậy…à phải rồi…vẫn còn một vật nữa tôi chưa thấy bao giờ, nhìn có vẻ giống đồ cổ”.

Từ Thiên vừa nói vừa lấy ra một cái hộp đặt lên bàn. Chiếc hộp mở nắp, một luồng khí lạnh lẽo bay ra.

Đám đông bỗng cảm thấy ớn lạnh.

“Hả?”, Lâm Chính khẽ chau mày, anh xích lại gần quan sát tỉ mỉ.

Đó là một hòn màu đen. Hòn đá không lớn nhưng đen xì, có hoa văn, một hình thù khá kỳ lạ hiện lên.

Mặc dù môn lịch sử của Lâm Chính không giỏi nhưng anh cũng từng đọc quá sách và có cảm giác đã từng thấy những văn tự này ở đâu đó rồi.

“Chủ tịch Lâm, đây là gì vậy?”, Từ Thiên không hiểu.

“Tôi không biết”, Lâm Chính lắc đầu.

Đột nhiên anh chú ý tới thứ gì đó bèn nhìn chăm chăm vào mặt bên của hòn đá: “Lấy cho tôi một con dao” .

“Vâng”, người bên cạnh vội vàng chạy đi lấy. Một lúc sau Từ Thiên đưa con dao tới. Lâm Chính khẽ cạo con dao vào mặt bên của hòn đá. Một lớp bề mặt được sơn xuất hiện.

Đợi đến khi cạo sạch lớp đá bên ngoài thì một khe dài xuất hiện. “Cái gì?

Đám đông bàng hoàng.

“Là một chiếc hộp sao?”, Từ Thiên kinh ngạc.

Lâm Chính kê mũi dao vào giữa khe hộp và mở ra. Anh đẩy mạnh, chiếc hộp màu đen mở nắp.

Rắc! Âm thanh giòn tan vang lên.

Đám đông vội nhìn. Thế rồi tất cả đều hóa đá.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
?
17 Tháng hai, 2024 14:36
Ra chương mới đi add, ngày/1 chương hơi ít!
?
17 Tháng hai, 2024 14:31
Add ra chương mới tiếp đi, ngày/1 chương chờ lâu quá!!!!! Tks!!!!
BÌNH LUẬN FACEBOOK