Mục lục
Truyện Ôm tôi nhé cô gái nhỏ – Lam Ngọc Anh – Hoàng Trường Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 98

Cô cho rằng anh chỉ là một chàng trai ong bướm đào hoa, không ngờ lại là Hải Thượng Lãn Ông cứu sống người. “Từ hôm nay trở đi, cậu ấy sẽ là bác sĩ phụ trách bà ngoại em, tất cả bệnh tình đều giao cho cậu ấy phụ trách, buổi phẫu thuật hai ngày sau cũng do cậu ấy mổ chính cho bà ” Hoàng Trường Minh liếc cô, thán nhiên lên tiếng.

Lam Ngọc Anh nuốt nước miếng: “Nhưng bà ngoại tôi có bác sĩ Hứa mà…” “Bác sĩ Hứa là một bác sĩ bình thường, Phong Sinh đã lên chủ nhiệm, hơn nữa còn là chuyên gia về bệnh tim, tham gia không ít các hạng mục cả trong và ngoài nước, để cậu ấy phẫu thuật cho bà ngoại em nguy hiểm gần như là con số không.” “Anh chính là chuyên gia ngoại khoa tim Trần Phong Sinh?” Lam Ngọc Anh kinh ngạc nói.

Mặc dù cô không hiểu về ngành y, nhưng cái tên Trần Phong Sinh này không thể chưa từng nghe tới! Rất nhiều người vì hâm mộ mà tới đây, muốn lấy số phải hẹn trước từ som…. “Chính là kẻ hèn này.” Trần Phong Sinh cười gật đầu, lên tiếng lần nữa, giọng điệu nghiêm túc hắn lên: “Vừa rồi tôi xem hồ sơ bệnh lý, cũng đã trao đổi với bác sĩ Hứa, nhưng tình huống cụ thể tôi phải gặp bệnh nhân trước đã. “Ừ.” Hoàng Trường Minh gật đầu.

Lam Ngọc Anh không chen lời vào, chỉ có thể nhìn bọn họ đẩy cửa phòng bệnh ra.

Hơn nửa ngày cô vẫn có chút không phản ứng kịp, nghĩ Hoàng Trường Minh lại tới bệnh viện bà ngoại cô đang năm.

Chờ một chút!

Lam Ngọc Anh chạy vọt vào!

Thế nhưng không kịp, Hoàng Trường Minh và Trần Phong Sinh đã đứng song song ở hai bên giường bệnh.

Trần Phong Sinh mặc áo khoác trắng đứng ở phía trước, đang hơi củi người, hỏi những câu có liên quan đến bệnh tình và chuyện giải phẫu, thỉnh thoảng cầm bút ghi chép xuống vở.

Lam Ngọc Anh dừng bước, rón ra rón rén đứng ở bên kia, bị xem nhẹ từ đầu tới cuối.

Nắm được một cơ số thông tin rồi, Trần Phong Sinh đi đến bên cửa số nhận điện thoại, ánh mắt bà ngoại bèn thuận thể dừng trên người Hoàng Trường Minh đang đứng phía sau.

Như là sợ nhận sai, bà còn đeo kính lão lên: “Đây không phải là bạn trai của Ngọc Anh sao?”

Lam Ngọc Anh không dám nhìn tới, cũng có thể cảm giác được ánh mắt Hoàng Trường Minh rơi ở trên người mình. “À ư! Cái kia cái kia, tôi…

Cô lo lắng nuốt nước bọt, bắt đầu nói quanh co.

Cảm giác còn khó hơn so với đề lớn cuối cùng của kỳ thi Đại Học, đang lúc không biết giải quyết cục diện như này như thế nào, đột nhiên

Hoàng Trường Minhbỗng tiến lên một bước. “Bà ngoại, chào bà!” “Xin chào!” Bà ngoại cười gật đầu, ánh mắt sau kính lão không rời khỏi anh từ đầu tới cuối: “Cuối cùng hôm nay cũng gặp người thật rồi! Thật ra trong lòng của tôi vẫn muốn gặp cậu một lần đấy, nhưng lại sợ quá tùy tiện sẽ mạo phạm. “Không, là cháu đã muốn đến thăm bà từ sớm.

Hoàng Trường Minh lườm liếc Lam Ngọc Anh đối diện, thản nhiên cong môi: “Chỉ có điều Ngọc Anh vẫn luôn chưa cho cháu cơ hội này.”

Giọng nói rất trầm tĩnh, ôn hòa và có giãn có mức độ, kèm theo sự tôn kính, không giống không có độ ẩm như thường ngày.

Bà làm sao sẽ không hài lòng, bà ngoại vội vàng cười nhìn về phía cháu gái và tỏ ý: “Ngọc Anh, còn không mau chuyển cái ghế dựa cho Trường Minh ngồi!” “Vâng… “Ngọc Anh, hoa quả đâu rồi, nhanh gọt táo cho Trường Minh nào!” “Con biết rồi…

Lam Ngọc Anh chuyển cái ghế, lại đi lấy quả táo, cô dùng ánh mắt len lén liếc nhìn vẻ mặt Hoàng Trường Minh trong quá trình làm hai việc đó.

Anh tỏ ra vô cùng tự nhiên, nhưng điều đó trái lại đã khiến tinh thần cô hoảng hốt rồi.

Thậm chíLam Ngọc Anh còn nghĩ theo phương hưởng tốt, rằng có lẽ vừa nãy anh không nghe rõ lời bà ngoại nói, mà chỉ đơn thuần sẵn lòng thân cận bà mà thôi, giống như lúc trên du thuyền, anh đối đãi với trưởng bối có tuổi đều rất có kiến nhẫn.

Chỉ là ánh mắt cô trong phút chốc không thể rời đi, chung quy cứ luôn như có như không nhìn sang nhất là vẻ mặt khi anh chăm chú nói chuyện cùng bà ngoại, chính là gia giáo tốt và đầy sự kiên nhẫn như vậy: “Bà ngoại, bà an tâm chữa bệnh, bác sĩ Trần là bạn của cháu, tay nghề của cậu ấy rất tốt, bà có thể yên tâm.” “Đứa nhỏ ngoan, bà ngoại cảm ơn cháu!” Bà gật đầu liên tục.

Trần Phong Sinh bên cửa sổ nói chuyện điện thoại xong, đã đi về tới: “Bệnh tình của bà cụ tôi đã hiểu rõ, chờ sau khi tôi trở về tiến thêm một bước trong kế hoạch. “Tôi tiễn anh.” Hoàng Trường

Minh gật đầu. “Tôi cũng tiến!” Lam Ngọc Anh vội vàng cuống quít vứt bỏ quá táo.

Cửa phòng bệnh đóng lại, đồng thời cũng ngăn cách ảnh mặt của bà. “Cậu Trần…”

Lam Ngọc Anh ý thức được không hợp, nên vội vàng đổi giọng: “Bác sĩ Trần, tôi nghe nói hình như chi phí của anh rất cao. “Tôi là giá tình bạn. Hơn nữa có một ông chủ nhưTrường Minh, cô sợ cái gì!” Hai tay Trần Phong Sinh đút vào trong túi áo khoác trắng, cười và nhíu mày.

Lam Ngọc Anh bị hai chữ “ông chủ” đâm vào.

Đúng vậy, ở trong mắt người khác đúng là như vậy. “Bà ngoại của cô không cần lo lắng, tôi rất am hiểu về phẫu thuật nối mạch máu trái tim. “Ừ.” Lam Ngọc Anh gật đầu.

Nói khó nghe một chút, có lẽ ba vị bác sĩ Hứa đều không bằng một mình Trần Phong Sinh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK