Mục lục
Truyện Ôm tôi nhé cô gái nhỏ – Lam Ngọc Anh – Hoàng Trường Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1

“A, đau quá!”

“Buông tôi ra!”

“Tôi không muốn. Dừng tay lại! Á!”

Lam Ngọc Anh mở choàng mắt. Cơn đau lạ âm ỉ trên người làm cô bàng hoàng nhận ra mọi thứ không phải là mơ!

Cô đang ở trên một chiếc giường xinh xắn trong một căn phòng khách sạn. Ánh ban mai chiếu vào mờ ảo trên tấm ga trải giường. Trên mặt đất vương vãi đủ loại quần áo từ trong ra ngoài của cô.

Đêm qua cô đã thực sự bị làm chuyện đó!

Lam Ngọc Anh ôm chặt đầu, tuyệt vọng nhớ lại những gì đã xảy ra vào tối hôm qua. Lúc đó cô đang làm việc bán thời gian trong một quán rượu.

Công việc hàng ngày của cô là bán rượu cho khách. Một vị khách hàng cũ rắp tâm dụ cô uống rượu để tính tiền. Sau khi uống rượu, Lam Ngọc Anh nhận ra một trong những ly rượu hẳn đưa có vấn đề. Lúc này hăn bắt đầu giở trò và cô hốt hoảng tìm cách bỏ trốn. Sau khi ra khỏi thang máy, cô vội chạy vào một căn phòng trống, rồi đến đó thì hoàn toàn không thể nhớ thêm được gì nữa…

Cửa phòng tắm đột nhiên mở ra.

Hóa ra lúc này trong phòng ngoài cô còn có người! Lam Ngọc Anh vội kéo tấm chăn bông lên để che lấy phần cơ thể còn lõa lồ của mình.

Nhìn thoáng qua, cô thấy đó là một người đàn ông cao lớn, cường tráng. Những đường nét trên khuôn mặt anh ta rắn rỏi nhưng không hề góc cạnh hay thô cứng. Anh ta thực sự là một gã trai khôi ngô tuấn tú khác thường.

Lúc này trên cơ thể cường tráng của anh ta chỉ quấn hờ một tấm khăn tắm quanh eo, thân trên hững hờ, cơ ngực cường tráng, đều đặn, mái tóc lấm tấm những giọt nước nhỏ. Hơi nước như còn phảng phất tỏa ra làm những đường nét trên người anh ta mờ mờ ảo ảo.

Lam Ngọc Anh đỏ mặt cụp mắt xuống, vội vã thu hồi ánh mắt của mình lại.

Lần đầu tiên trong đời cô nhìn thấy một người đàn ông trong cảnh nóng bỏng như thế! Mà lúc này cô còn vẫn hoàn toàn chưa có một mảnh vải ở trên người!

Người đàn ông đi tới kéo rèm cửa sang một bên, lấy ra một điếu thuốc trên bàn, quay đầu liếc mắt nhìn cô phun ra một hơi khói: “Cô nhìn cái gì? Còn muốn làm nữa sao?”

Cái gì?!

Lam Ngọc Anh phản nộ trong lòng.

Việc mất đi sự trong trảng đã trở thành sự thực! Cô đành chấp nhận số phận mà quấn chặt chiếc chăn bông, cố gảng hết sức để không lộ thân bước thật nhanh xuống đất, nhặt từng mảnh quần áo một rồi vội vã vào phòng tắm.

Khi cô bước ra, người đàn ông vẫn đứng trước khung cửa sổ vẻ tư lự, đăm chiêu. Nghe tiếng mở cửa phòng tắm, anh ta gõ nhẹ tàn thuốc ra ngoài cửa sổ rồi đi thẳng về phía cô.

Lam Ngọc Anh sợ sệt lui về phía sau nửa bước, nhưng lại thấy anh ta chỉ nghiêng người về phía trước nhặt chiếc ví trên mặt đất, lấy ra hai xấp tiền, ném xuống giường.

“Tuy rằng tối qua cô chưa được nhiệt tình, nhưng tôi cũng rất thích. Ở đây có năm mươi triệu đồng!”

Lam Ngọc Anh nhìn những tờ tiền trên giường, những ngón tay run run nắm chặt.

Năm mươi triệu đồng không phải là số tiền lớn nhưng cũng đủ chỉ phí chữa bệnh cho bà nội cô trong một tháng.

Cô ngẩng đầu nhìn. Gã đàn ông có đôi mắt thâm trầm. Ánh mắt cô chạm vào ánh mắt của hẳn. Bên trong mắt hẳn rõ ràng một ý tứ lạnh lùng, giễu cợt. Có vẻ như anh ta đang kiêu ngạo nghĩ rằng, một đêm ngủ với một người đàn ông như anh ta thật đáng giá với cô.

Tận đáy lòng cô dâng lên một cảm giác xót xa, nhục nhã vô cùng.

Gã đàn ông nheo mắt, nhếch mép, làm bộ trêu ghẹo nói: “Không lấy tiên? Không phải muốn tôi chịu trách nhiệm với cô đấy chứ? Nằm mơ đi!”

Lam Ngọc Anh khó chịu và đút lại tay vào túi quần jean.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang