Mục lục
Truyện Ôm tôi nhé cô gái nhỏ – Lam Ngọc Anh – Hoàng Trường Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1481

Trần Phong Sinh nằm ở trên giường ngủ say, chẳng biết từ lúc nào đã mở đôi mắt đào hoa ra, trong bóng đêm, ánh mắt anh sáng quắc nhìn chãm chấm cô Tóc gáy Trương Tiểu Du dựng đứng hết lên, bị bất ngay tại trận, cô cứng ngắc tại chỗ, sợ tới mức không dám thở lớn, thậm chí còn cố gắng cuộn bả vai mình lại, mục đích là giảm thấp cảm giác tồn tại, trong lòng thầm cầu nguyện tốt nhất anh chỉ đang mộng du thôi.

Sự thực chứng minh, cầu nguyện chỉ là vô ích, đèn đầu giường bị người ta khế võ sáng.

Trương Tiểu Du hoàn toàn bại lộ dưới đôi mắt hoa đào kia.

Cô kinh ngạc đứng sững tại chỗ, nhất thời đã quên phải phản ứng thế nào, mà lúc này Trần Phong Sinh đã kéo chăn ra, tay cầm tay cô, một đường đi xuống Bàn tay vượt qua yếu hầu đang trượt lên trượt xuống rồi đế chắc, sau đó là thắt lưng tỉnh tráng ng ngực rần Giọng nói trầm thấp của Trần Phong Sinh xen lẫn một chút khàn khân, ở trong đêm tối nghe vào tai càng thêm mị hoặc gợi cảm: “Ừm, nếu em muốn sờ, thì cứ sờ ở chỗ này này!”

Ngón tay chạm đến vật nóng, lúc này Trương Tiểu Du mới phản ứng kịp, cô có cảm giác trên mặt nóng như có lửa “Anh… Lưu manh!”

Cô cuộn tay lại, xấu hổ giận dữ không thôi Nhìn anh dù bận nhưng vẫn ung dung, giống như ngay từ lúc cô vào cửa anh cũng đã tỉnh dậy, chẳng qua anh chỉ đang giả vờ ngủ mà thôi!

Trần Phong Sinh nhếch môi cười khẽ một tiếng, đôi mắt đào hoa khép hờ, bên trong là sự trêu đùa: “Em có biết là anh còn có chuyện lưu manh hơn thế này, em có muốn thử không?”

“… Không muốn!” Trương Tiểu Du lắc đầu như trống tỏi.

Nói đùa, cô đương nhiên không muốn rồi!

Cô nhanh chóng rút tay mình về đầu, bên trên ngón tay dường như còn giữ lại độ nóng trên vật kia của anh.

Hai cánh tay của Trần Phong Sinh hướng về phía dưới gối đâu, anh bày ra một tư thế cực lười biếng nói với cô: “Cá Vàng Nhỏ, đêm hôm khuya khoát em chạy tới phòng anh làm gì, chẳng lẽ vì do cô đơn quá chăng?”

“Cô đơn cái quỷ!” Trương Tiểu Du quẫn bách đến đỏ cả mặt, cô xẩu hổ nói quanh co: “Tôi, tôi… Tôi mộng du!”

Bỏ lại câu này xong, cô liền lao ra khỏi phòng làm việc như chạy mất dép.

Ngược lại lúc vừa mới đi qua cuối giường, Trần Phong Sinh còn ngồi dậy, hai tay khoanh trước ngực, dùng giọng điệu thong thả nói câu: “Dép lê của em kiat”

Trương Tiểu Du: Cô đành phải phanh xe gấp, mất mặt xoay người lại nhặt lấy dép lê rơi trên sản nhà, Trương Tiểu Du không dám nhìn về phía anh, sau khi nhặt dép lê lên thâm chí còn không kịp xỏ, chỉ xách trong tay rồi cấm đầu chạy mất, rất nhanh, cửa phòng ngủ đối diện truyền đến một tiếng “tầm”, có thể thấy được người đóng cửa kích động vội vàng thế nào.

Lúc này Trần Phong Sinh mới thu lại ánh mắt, khóe miệng khẽ nhếch lên một cái, bật ra một tiếng thở dài: “Đáng tiếc quát”

Nếu không phải vừa rồi cô chạy trốn như dưới chân bôi dầu thì chỉ sợ lúc này, cô đã nằm ở trên giường anh rồi Tâm mắt thoáng đối, nhìn về phía áo sơ mĩ cùng quần dài đặt trên ghế dựa phía trước cửa sổ bị cô lật loạn, đôi mắt đào hoa khẽ híp thành một đường, bên trong lóe lên tia sáng u ám Trải qua chuyện xấu hổ tối qua, lúc Trương Tiểu Du tỉnh lại cũng đã 9 rưỡi sáng.

Cô ngáp dài đi ra từ trong phòng ngủ, trước bàn ăn, Trần Phong Sinh đã chuẩn bị tốt bữa sáng, bữa sáng cả kiểu Trung Quốc và Phương Tây rất có dinh dưỡng hơn nữa cũng rất phong phú, còn anh thì đang nhướng mày nhìn cô: “Cá Vàng Nhỏ, chào buổi sáng!”

Nghĩ đến chuyện tối ngày hôm qua, trên mặt Trương Tiểu Du bỗng nhiên quẫn bách, cô chậm rãi thấp giọng nói: “Chào buổi sáng..”

Trần Phong Sinh có vẻ không phải trực ca, nếm qua bữa sáng xong, anh vẫn ở nhà, bất cứ chỗ nào cũng có thể nhìn thấy bóng dáng cao ngất đi đi lại lại của anh, việc duy nhất mà Trương Tiểu Du có thể làm, chính là ép tâm mắt mình không được tự chủ đuổi theo bóng hình anh Lúc này, tiếng bước chân dừng lại Khóe mắt Trương Tiểu Du liếc thấy nhìn anh ngồi lên ghế sofa bên cạnh, trong tay cầm hai cuốn sách dưỡng thai, trong đó bản bên trên có một phần ba số trang được ký hiệu đặc biệt, không biết là anh đã xem tự bao giờ.

Cô cố gắng muốn đặt lực chú ý ở trên TV, nhưng vẫn không nhịn được mà không ngừng nhìn anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK