Mục lục
Truyện Ôm tôi nhé cô gái nhỏ – Lam Ngọc Anh – Hoàng Trường Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 391

Đẩy cửa phòng bệnh ra, đầu tiên là một gian đại sảnh nhỏ hình vuông, bên trong là giường bệnh.

Lê Tuyết Trinh mặc đồ bệnh nhận nằm trên giường, nhìn qua rất tiều tụy, trên mu bàn tay còn cằm ống tiêm.

Một quý bà mặc đồ lộng lấy ngồi bên cạnh đang gọt táo, là Nguyễn Hồng Mai mẹ của Lê Tuyết Trinh, cũng giống với Phạm Mỹ Lệ người vợ thứ hai của Hoàng Kiến Phong đều bảo dưỡng rất tốt, trên mắt rất ít nếp nhăn.

“Trường Minh!”

Lê Tuyết Trinh thấy dáng người cao lớn lập tức kinh ngạc hồ lên.

Dường như sau đó mới nhìn thấy Hoàng Kiến Phong, kêu lên: “Bác Hoàng, bác cũng tới a!”

“Tuyết Trinh sao rồi, cảm thấy đỡ hơn chưa?” Hoàng Kiến Phong đi lên trước, gật đầu chào Nguyễn Hồng Mai.

“Bác Hoàng, cháu đỡ hơn rồi!” Lê Tuyết Trinh vội ngồi lên, áy náy nói: “Cháu xin lỗi, khiến bác lo lắng rồi, còn phiên bác chạy tới đây một chuyến! “Nói cái gì vậy, đương nhiên bác phải tới thăm cháu rồi!” Hoàng Kiến Phong nghe vậy, liền nói: “Tuyết Trinh à, bác rất lo lắng, sau này đừng dọa bác như vậy nữa! Sau khi nghe tin bác rất sốt ruột, bác lớn tuổi rồi!”

“Cháu xin lỗi…” Lê Tuyết Trinh hiểu chuyện cúi đầu.

Hoàng Kiến Phong thấy thế, không yên tâm, trừng con trai vẫn đang đứng yên, ý tứ rất rõ ràng.

“Trường Minh, con còn đứng đó làm gì!”

Hoàng Trường Minh nghe vậy, im lặng tiến lên, đặt giỏ trái cây trong tay lên trên bàn cạnh giường, hé miệng nói rõ: “Đây là hoa quả ba tôi mang tới.”

Nét mặt già nua của Hoàng Kiến Phong không nén được giận.

Nhưng không phát tiết được, chỉ có thể đề sự tức giận nói: “Con nhanh tới an ủi Tuyết Trinh mấy câu đi!”

Từ sau khi anh vào cửa, mắt Lê Tuyết Trinh vẫn chưa rời khỏi anh, dù cho nói chuyện với Hoàng Kiến Phong khỏe mắt vẫn liếc nhìn, nhưng lúc này thì đã nhìn thẳng vào anh.

Biểu cảm trên mặt Hoàng Trường Minh vẫn không thay đổi, đứng khoanh tay, thấp giọng nói: “Sunny, sau này đừng làm chuyện điên rồ nữa.”

“Trường Minh, anh đang quan tâm em, đúng không?” Lê Tuyết Trinh lập tức lộ ra hai má lúm đồng tiền, dường như rất cảm động, vành mắt cũng đỏ lên : Em không phải cố ý, em chỉ là nhất thời buồn bực nên trong lòng nghĩ quẩn…”

Hoàng Trường Minh khẽ ngắt lời, giọng nói không chút tình cảm nào: “Cô là người trưởng thành, nên biết tính mạng là thứ không thể lấy ra đùa giỡn.”

“Vậy cô chăm sóc cơ thể cho tốt, tôi còn có việc.

Ngay sau khi nói xong câu này, Hoàng Trường Minh liền quay người bước đi

Hoàng Kiến Phong muốn gọi anh lại, thế nhưng anh bước đi rất nhanh, trong nháy mắt đã đi ra khỏi phòng bệnh, giống như tới đây hoàn toàn không phải đi thăm người bệnh, mà giống như là hoàn thành một loại nhiệm vụ, sau khi xong liền lập tức rời khỏi.

Hành động rõ ràng như vậy, Hoàng Kiến Phong còn có thể nhìn ra, chứ nói gì đến mẹ con nhà họ Lê.

Nguyễn Hồng Mai quả nhiên có chút không vui: “Anh Hoàng,

Trường Minh như này không hay cho lầm! “Đúng vậy, chuyện này tôi về sẽ nghiêm túc dạy dỗ nó!” Vẻ mặt Hoàng Kiến Phong cứng đờ.

“Bác Hoàng, bác đừng trách Trường Minh, là tự cháu nghĩ quần!” Lê Tuyết Trinh ở bên cạnh lên tiếng, không nén được sự nghẹn ngào: “Chỉ là, cháu thực sự quá đau lòng khổ sở, anh ấy nói với cháu không thể lấy cháu nữa, vậy nên thật xin lỗi… Bác Hoàng, bác cần phải biết, hai nhà có hôn ước nhiều năm như vậy, cha mẹ cháu cũng rất hài lòng Trường Minh làm con rể, cháu thì lúc nào cũng toàn tâm toàn ý chờ đợi để được gả cho anh ấy!”

Nhìn thấy cô gái mặc quần áo bệnh nhân, trên mu bàn tay còn đang cắm mũi kim tiêm, lại còn hiền lành hiểu chuyện như này, trong lòng Hoàng Kiến

Phong không khỏi cảm thấy áy nảy, thở dài một hơi.

“Đứa nhỏ Tuyết Trinh này cháu yên tâm, không cần biết Trường Minh như thế nào, bác đều đứng về phía của cháu! Cháu cũng là con dâu đúng ý bác, cháu hoàn toàn có thể yên tâm, việc kết hôn của hai đứa các cháu sẽ không thay đổi “Bác Hoàng, cảm ơn bác!” Lê Tuyết Trinh rơi nước mắt.

“Thôi được rồi, đứa bé ngốc, đừng khóc nữa!” Hoàng Kiến Phong đưa khăn tay qua.

Lê Tuyết Trinh vội vàng nói cảm ơn, sau khi nhận lấy khăn tay, lau nước mắt một chút rồi gượng cười.

“Em gái, cậu em Lê có biết chuyện này không?” Hoàng Kiến Phong nhìn sang Nguyễn Hồng Mai.

Dường như rất yêu mến chồng mình, gương mặt Nguyễn

Hồng Mai càng thêm vẻ dịu dàng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK