Mục lục
Truyện Ôm tôi nhé cô gái nhỏ – Lam Ngọc Anh – Hoàng Trường Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 725

Sau khi hai người cảnh sát trước đó quay lại, cánh cửa trước mặt đóng lại, cô cảm thấy lòng bàn tay mình đã lầm tấm mô hội.

Không phải là vì cô sợ hãi mà chỉ cảm thấy lòng người khó lường, lại sẽ cố ý giết hại một sinh mệnh nhỏ bé như nụ hoa chớm nở, ra tay độc ác như vậy, trong lòng cô thậm chỉ còn tức giận nghĩ rằng để cho cô ta ngồi tù mọt gông cũng không có gì quá đáng.

Sau khi rời phòng thẩm vấn, hai người ra khỏi đồn cảnh sát.

Vừa bước ra đến cửa một bóng người mảnh khảnh từ phòng làm việc bên phải đi ra.

“Trường Minh!”

Một giọng nữ dịu dàng vô cùng quen thuộc.

Lam Ngọc Anh và Hoàng Trường Minh cùng ngoái đầu lại nhìn, quả nhiên là một gương mặt không hề xa lạ.

Hôm nay Lê Tuyết Trinh ăn mặc rất giản dị và thanh lịch, cô ta mặc một chiếc váy dài màu trà cùng với đôi giày bệt, hầu như để mặt mộc, không biết có phải là vì lý do này hay không, trông cô ta gầy và tiều tụy hơn trước đây rất nhiều.

Lam Ngọc Anh bỗng nhiên nhớ tới những lời của Lê

Hoài Lâm đã nói trước đó, nói rằng cảm xúc của cô ta vẫn luôn ủ dột.

Đây là lần chính thức gặp gỡ đầu tiên với Lê Tuyết Trinh khi cô làm hòa với Hoàng Trường Minh.

Lam Ngọc Anh không biết diễn tả tâm trạng lúc này của mình như thế nào, nếu như nói trong lòng không có một chút ăn năn nào thì là giả, xét cho cùng bất kể là bốn năm trước hay là bốn năm sau, dù là mối quan hệ trực tiếp hay gián tiếp thì chính mình đã hủy hoại hôn ước của bọn họ hai lần.

Bởi vì nếu không có cô thì Hoàng Trường Minh người mất trí nhớ của bốn năm sau có lẽ đã kết hôn với Lê Tuyết Trinh rồi, nhưng những chuyện mà cô ta đã từng tìm cô để nói hay làm với cô, bao gồm cả việc lừa dối mang thai, đối phương chắc chắn sẽ không vô hại hay không hề có tâm tư xảo quyệt như vẻ bề ngoài tao nhã và khí chất như vậy.

Hoàng Trường Minh khẽ cau mày lại khi nhìn thấy cô ta: “Sao em cũng ở đây vậy?”

“Bạn của em lúc trước có bị mất đồ đến đây báo án, hôm nay em qua để giúp đỡ xử lý” Lê Tuyết Trinh cười giải thích sau đó liếc nhìn vào bên trong, ngập ngừng một chút rồi nghiêm giọng nói: “Đúng rồi, khi em vừa tới tình cờ nhìn thấy Lam Ngọc Thiên bị bắt nên có tìm hiểu tình hình từ phía cảnh sát, Trường Minh chúng ta có thể đơn độc nói hai câu được không?”

Khi cô ta nói những lời này ánh mắt nhìn chăm chú, trong đó vẫn còn vẻ si tình khó mà che lấp.

Lam Ngọc Anh nghe thấy vậy không khỏi nhìn theo ánh mắt đó cùng ngẩng đầu nhìn về phía Hoàng Trường Minh.

Giật bàn tay đang bị anh nằm ra, cô quay người đi ra bên ngoài đồn cảnh sát.

Nhưng mà vừa mới quay người, tay lại bị Hoàng Trường Minh nắm, đôi mắt sâu thẳm, bình tĩnh nhìn cô chăm chú, trong lòng bàn tay bỗng cảm thấy có nhiều thêm một đồ vật cứng rắn, nhìn thấy anh lấy chìa khóa xe được cất ở trong túi quần ra đưa cho cô.

“Anh chỉ nói hai câu với Lê Tuyết Trinh, mấy phút nữa là sẽ xong việc!”

Hoàng Trường Minh cuộn tròn bàn tay của cô lại, giọng nói bình tĩnh, dịu dàng cất lên bên tại cô.

“Em đi vào trong xe trước, ngồi đợi anh”

Lam Ngọc Anh không có lên tiếng đáp lại, nhưng gật đầu một cái rất nhẹ.

Nghĩ đến bản thân vội vội vàng vàng đi ra ngoài, không có mang theo điện thoại, muốn lấy điện thoại của anh dùng một chút, liền đưa tay kéo nhẹ vạt áo vest của anh, hơi động khỏe miệng, còn chưa phát ra tiếng, đã được anh giơ hai cánh tay kéo đến, ôm vào trong lòng ngực.

Sau đó, Hoàng Trường Minh cúi đầu, đôi môi mỏng hôn lên nơi khỏe mắt của cô, rồi mở miệng nói với giọng điệu gần như là dỗ dành.

“Ngọc Anh, ngoan nào!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK