Chương 227
Một bát mì, không thể để hôm khác sao? “Ừm, tôi vẫn luôn đợi.” Hoàng Trường Minhnghiêm túc gật đầu.
Lam Ngọc Anhhít sâu một hơi, tự nhủ trong lòng nói với bản thân mình phải bình tĩnh.
Cô ném chìa khoá trong tay vào trong túi xách, “.. Bây giờ tôi nấu cho anh!”
Vào cửa Lam Ngọc Anh liền đi thẳng về phía phòng bếp, mì sợi lần trước anh mua còn dư lại nửa bỏ, trứng gà và hành thái cũng có.
Cô rửa sạch tay, vừa bật lửa, vừa không nhịn được nhỏ giọng nói thầm, “Đúng là không thể hiểu nỗi, sao cứ phải muốn ăn mì sợi chứ…
“Bởi vì muốn ăn dưới em.”
Không biết từ khi nào Hoàng Trường Minhđã dựa nghiêng ở trên khung cửa trong phòng bếp, trả lời câu này.
Lam Ngọc Anhnhìn anh một cái, thu mắt lại tiếp tục nấu mì.
Đầu cúi xuống thấp, sau đó mặt có chút đỏ,
Lời nói tựa như không có ý xấu, chẳng lẽ là cô
Ngày hôm sau được nghỉ.
Lam Ngọc Anhdậy sớm, đun một nồi nước, sau đó ngồi xe bus đi tìm bạn tốt Trương Tiểu Du.
Từ sau khi cô ấy dọn ra ngoài, vẫn chưa có cơ hội đi thăm một chút.
Tới nơi, có bảo vệ gác cửa, đăng ký rồi mới được vào, Trương Tiểu Du mặc rất ít quần áo đứng ở cửa chờ, nhìn thấy cô, kéo thật mạnh cô vào thang máy.
Lam Ngọc Anhđi loanh quanh từng phòng một, lại đến cửa sổ sát đất nhìn nhìn ra bên ngoài, không thể không cảm thán, “Cá nhỏ, hoàn cảnh chỗ này của cậu thật sự không tệ! còn thoải mái hơn cả bức ảnh cậu chụp gửi cho tớ!”
“Ha ha, đúng vậy!” Trương Tiểu Du như là hồ ly nhỏ được lợi.
“Cá nhỏ, cậu còn nhớ chị gái đối diện kia không?” Sau khi Lam Ngọc Anhngồi xuống, không nhịn được kể lể nói ra, “Cả nhà chị ấy đều dọn đi rồi, căn hộ đã bị người ta mua, cậu đoán xem sau đó là ai chNgọc Anh đến?”
“Hả? Ai vậy?”
“Hoàng Trường Minh……
Trương Tiểu Du nghe xong, ánh mắt lóe sáng, “Phải không, vậy thì thật trùng hợp mà!”
Phản ứng hoàn toàn khác với những gì Lam Ngọc
Anh tưởng tượng, cho rằng ít nhất cô ấy sẽ nhảy nhót lung tung hóng hớt, không ngờ lại bình tĩnh như vậy.
Buổi tối cùng nhau ăn cơm xong, Lam Ngọc Anhmới về nhà.
Trong lúc đi lên cầu thang, bên tại cô còn có tiếng vọng lúc gần đi, Trương Tiểu Du dặn dò ở bên tại cô: “Ngọc Anh, cậu cẩn thận một chút! Không chừng là tổng giám đốc Hoàng thả dây dài câu cá lớn…..
Lam Ngọc Anhnhíu mày, rất hoang mang. Chẳng lẽ cô là con cá lớn kia?
Không biết có phải vì tác dụng của những lời này hay không, sau khi về đến nhà, Lam Ngọc Anh thấy có chút lo lắng.
Đặc biệt là bóng đêm yên tĩnh, khi tiếng đập cửa vang lên, toàn bộ xương sống sau lưng cô đều căng thẳng.
“Cốc cốc cốc!”
Lam Ngọc Anh căng thẳng đi đến trước cửa, giống như sắp đi lên pháp trường.
Nhìn nhìn qua mắt mèo, cô nhẹ nhàng thở ra.