Mục lục
Truyện Ôm tôi nhé cô gái nhỏ – Lam Ngọc Anh – Hoàng Trường Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 369

Lam Ngọc Anh: “…”

Hoàng Thanh Thảo nghĩ đến chuyện gì đó, liền để hoa xuống: “Đúng rồi, Ngọc Anh, chuyện cô thu mua công ty của cháu, cháu đừng nói với Trường Minh nhé!”

“Sao thế a?” Lam Ngọc Anh không hiểu.

“Không phải mọi chuyện cháu đều nói với thằng bé hết đó chứ? Không giữ cho mình chút bí mật à?” Hoàng Thanh Thảo thấy vẻ mặt rầu rĩ của cô, tức giận quở trách: “Cháu thật không có tiền đô mà! Bảo cháu không nói thì không nói, đến lúc đó cô sẽ nói cho Trường Minh biết. Ngọc Anh, nếu cháu dám tự tiện nói cho Trường Minh biết, cô sẽ đuổi việc cháu!”

Nghe được câu uy hiếp sau cùng, Lam Ngọc Anh liên tục gật đầu: “Dạ…”

Mới thề với Hoàng Trường Minh rằng có thể nuôi anh, vừa chớp mắt đã mất việc, chẳng phải cô quá mất mặt rồi sao!

Lãnh đạo lên tiếng chính là thánh chỉ, cho nên không dám cãi lại. Nhưng mà lúc cô nhìn sang Hoàng Thanh Thảo thì lại thấy khóe miệng bà nở nụ cười xấu xa, cảm thấy nghi hoặc, không biết lần này rốt cuộc là muốn làm gì.

Ngày hôm sau, đi làm như thường lệ.

Bởi vì bên nhân sự không thay đổi, tất cả công việc đều tiến hành như trước.

Lam Ngọc Anh vừa photo xong văn kiện, vừa ngồi vào vị trí đã thấy Hoàng Thanh Thảo đi tới: “Ngọc Anh đến rồi à?”

“Tổng giám đốc Thảo!” Cô vội vàng đứng lên.

“Ừ” Trên mặt Hoàng Thanh Thảo không hề có biểu cảm dư thừa, máy móc nói: “Vào đây với tôi một lát!”

Lam Ngọc Anh nhìn hai bên, rồi vội thả đồ trong tay xuống, bước nhanh qua đó.

Hoàng Thanh Thảo gọi cô vào văn phòng là để bàn việc công, muốn hợp tác đầu tư dự án với một công ty khác, nhưng không nói rõ là công ty nào. Chỉ bảo cô sắp xếp việc trong tay, sau đó bọn họ sẽ xuất phát ngay. Còn bảo cô về nhà thu dọn vài bộ quần áo, bởi vì có thể đi chừng ba ngày.

Đợi đến khi chiếc MercedesBenz màu đen chạy trên đường cao tốc, rốt cuộc Lam Ngọc Anh mới biết mình đi đâu.

Trên mặt cô, ngũ quan đều co rúm lại, nhìn về phía Hoàng Thanh Thảo ở bên cạnh, do dự lần thứ hai mở miệng hỏi thăm “Cô, chuyện chúng ta đi đến Long Thành… Cũng không nói cho Hoàng Trường Minh sao?”

Lần này đi công tác không riêng Hoàng Thanh Thảo và cô, còn có thư kỷ nữa. Nhưng đã thả tấm ngăn cách âm xuống, cho nên Lam Ngọc Anh mới yên tâm xưng hô.

Cái gọi là hợp tác đầu tư dự án, cũng không phải là tự nhiên nảy sinh. Lần trước Hoàng Thanh Thảo đưa cô đến Long Thành, đã nghe thấy hai cô cháu bọn họ có bàn bạc qua. Hoàng Thanh Thảo nói là có nhà đầu tư từ nước ngoài, muốn cân nhắc hợp tác với chi nhánh công ty của Hoàng Trường Minh ở Long Thành, mà chắc chắn là giải quyết việc chung, không đi cửa sau.

Nhưng mà chẳng ai ngờ rằng, Hoàng Thanh Thảo không những thu mua công ty của cô, mà lấy danh nghĩa dẫn cô đi công tác mà cho cô đi cùng.

Tối hôm qua, trước khi ngủ cô gọi điện thoại cho Hoàng Trường Minh, dựa theo lời Hoàng Thanh Thảo nói, không hề nhắc đến chuyện công ty bị bà thu mua lại.

“Không nói!” Hoàng Thanh

Thảo nói thẳng.

“Nhưng mà…” Lam Ngọc

Anh cắn môi.

“Lấy ở đâu ra nhiều cái nhưng mà thế hả?” Hoàng Thanh Thảo cắt ngang lời cô, ung dung sửa lại váy.

Lam Ngọc Anh đành phải rũ mắt xuống, điện thoại trong túi vang lên, cô móc ra, lập tức luống cuống: “Ối, là Hoàng Trường Minh…

“Nghe đi!” Hoàng Thanh

Thảo nhíu mày, cong khỏe miệng lên cười: “Đừng nói chúng ta đang trên xe, mà cháu cũng đừng nghĩ lừa dối trót lọt. Cô ở bên cạnh nhìn chăm chăm vào cháu đấy!”

Trong xe chật hẹp, Lam Ngọc Anh cũng không có cách nào tránh được, do dự nghe máy.

“A lô?”

Dường như thấy lâu cô mới bắt máy, Hoàng Trường Minh trầm giọng: “Sao mà nửa ngày rồi mới nhấc máy!”

“Em để chế độ yên lặng, vừa mới thấy…” Lam Ngọc Anh nói quanh co.

“Đang làm việc à?”

“Đúng vậy, đang làm việc…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK