Mục lục
Truyện Ôm tôi nhé cô gái nhỏ – Lam Ngọc Anh – Hoàng Trường Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 262

 

Hoàng Trường Minh mấp máy môi, nói ra một con số.

 

Lam Ngọc Anh nghe xong suýt ngất xiu.

 

Nuốt nước bọt, cô kích động nhét lại thẻ vào tay anh: “Hoàng Trường Minh, vẫn nên trả lại anh thì hơn…

 

“Sao vậy?” Hoàng Trường Minh nhíu mày.

 

“Em sợ có ngày em cướp thẻ bỏ trốn…” Sắc mặt Hoàng Trường Minh bỗng chốc đen xì lại.

 

Nhưng khi xuống xe, anh vẫn cưỡng ép đút nó vào trong ví tiền của cô.

 

Bây giờ vẫn chưa có sóng hay gió, trên bờ sông đèn đuốc sáng trưng, rất nhiều người đi lại tấp nập nhưng đa phần đều là các cặp đôi, người thì khoác vai nhau, người thì nằm tay nhau.

 

Lam Ngọc Anh cúi đầu, nhìn những ngón tay mình đang đan vào tay anh. Cô hơi ngẩn ngơ, giống như đang nằm mơ nhưng cảm giác nhiệt độ truyền tới lại hoàn toàn chân thực.

 

Khóe mắt liếc thấy một tia sáng, Lam Ngọc Anh cứ nghĩ anh rút bật lửa ra châm thuốc nhưng khi nhìn qua thì lại trợn tròn måt.

 

Trên những ngón tay gầy của anh quấn một sợi dây chuyền bạch kim, mặt dây chuyền bên dưới được gió sông thổi tới khẽ đung đưa, chính là một chiếc chìa khóa nhỏ nam kim cương.

 

“Đây chẳng phải..” Lam Ngọc Anh nhìn chăm chăm chiếc chìa khóa nhỏ.

 

“Hửm?” Hoàng Trường Minh nhưởng mày.

 

Cô nhớ rất rõ, khi ấy anh đã giơ tay ném nó vào thùng rác, không ngờ anh vẫn nhặt về Cảm giác mừng rỡ khi tìm lại vật cũ dâng tràn trong lồng ngực.

 

Lam Ngọc Anh khẽ liếm môi, ấp ủng hơi ngượng ngập.

 

“À, sợi dây chuyền này, hình như là của em…

 

“Em không cần nữa cơ mà?” Hoàng Trường Minh hơi động dậy ngón tay, đuôi mày càng nhưởng cao hơn nữa.

 

“…” Lam Ngọc Anh bị anh nói vậy thì càng thêm xấu hổ nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi chiếc chìa khóa kia. Cuối cùng cô vẫn mặt dày khẽ lên tiếng: “Hoàng Trường Minh, anh có thể trả lại nó cho em không…

 

“Ồ.” Anh không nói có thể hay không thể, chỉ phát ra một âm thanh khó hiểu như thế.

 

“Hả?” Lam Ngọc Anh hơi sốt ruột.

 

Hoàng Trường Minh thu chặt ngón tay lại, đút cả dây chuyền vào túi quần, sau đó từ tốn nói một câu: “Anh sẽ suy nghĩ.”

 

“…” Lam Ngọc Anh hỗn loạn rồi.

 

Chẳng trách cô cảm thấy câu thoại này quen thuộc, thì ra là anh cố tình.

 

Nhìn thấy bờ môi mỏng của anh rướn lên một nụ cười khe khẽ rồi uể oải đi về phía chiếc ghế dài bên bờ sông ngôi xuống, Lam Ngọc Anh đành phải đi theo. Cô cúi đầu không lên tiếng, ánh mắt cứ vô thức nhìn theo bàn tay đút túi quân của anh.

 

Đã vào giữa thu, gió đêm lành lạnh thổi vào mặt. Ngồi trên ghế quả lâu vẫn sẽ cảm thấy lạnh, cô bất giác rụt vai lại.

 

Bên cạnh lập tức có tiếng cởi áo dạ.

 

“Không cần đầu…

 

Lam Ngọc Anh lên tiếng, những tưởng anh định cởi ra khoác cho mình.

 

Nhưng sau khi cởi ra, Hoàng Trường Minh lại ôm vào lòng rồi vươn tay bế cô lên, để cô ngồi lên chân mình.

 

Lồng ngực anh rộng lớn là thế, bao trọn lấy cô. Cô cũng không còn cảm nhận được gió sông nữa, nhất thời chỉ còn lại nhiệt độ và nhịp tim của anh.

 

Có điều tư thế này hình như quá mờ Men theo con đường, thỉnh thoảng lại ám.

 

có vài ba ánh mắt nhìn qua, Lam Ngọc Anh đần đần cảm thấy không tự nhiên.

 

Lại có một người đi qua, mí mắt cô run tẩy, muốn nói không lạnh nữa và chuẩn bị đứng lên.

 

Thế nhưng lần đầu tiên đôi chân của cô không chịu hợp tác, lần thứ hai nhúc nhích thì bỗng nhiên bị anh ôm chặt eo, bên tai vang lên mấy chữ nóng rực: “Anh có cảm giác rồi”

 

Một tiếng nổ âm vang trong đầu Lam Ngọc Anh.

 

Thậm chí Hoàng Trường Minh còn xấu xa hơn, dùng sức thu chặt cánh tay lại để cô có thể cảm nhận được rõ ràng nguồn sức mạnh thức tỉnh bên dưới thắt lưng.

 

Cuối cùng cô cũng được trực tiếp thấu hiểu bằng cơ thể xem thế nào là như ngồi trên đống lửa.

 

Cô cứng đờ cả người, không dám dịch chuyển tùy tiền. Gió sông lành lạnh phải vào mặt nhưng không thể xoa dịu dòng máu sục sôi trong cơ thể cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK