Chương 43
Mạnh mẽ đến mức không ai có thể từ chối.
Dù có từ chối thế nào cũng vô ích. Nhiệt độ cơ thể từ trong ngực anh tỏa ra làm ngón tay Lam Ngoạc.
Anh cong lên như chạm phải lửa.
Mắt cô nhắm nghiền.
Nghe tiếng rên đau đớn của cô, anh ta mới ngập ngừng mà buông cánh tay đang ghì chặt gương mặt cô ra.
Lam Ngọc Anh sợ sệt nhìn anh †a một cách rụt rè, sợ rằng lại lỡ làm điều gì quá đáng chọc giận anh ta thì khổ. Chẳng biết vì cái lẽ trời đất gì mà khi đứng đối diện trước mặt gã đàn ông cao lớn này, mọi can đảm trong cô như bay vụt đi đâu hết.
Tuy nhiên, Hoàng Trường Minh chỉ dùng ngón tay cái lau đi vết đỏ ở khóe môi dưới, nhìn đôi mắt đen láy của cô, ánh mắt anh ta đột nhiên trở nên lạnh lẽo như băng giá mùa đông: “Cô không chịu đi theo tôi, nhưng lại đồng ý đi theo hắn?”
“Ai?” Lam Ngọc Anh giật mình.
Nghĩ đến Tiêu Hùng Vân ở bên ngoài, cô nhíu mày: “Anh nói Hùng Vân?”
Hoàng Trường Minh im lặng không thể phủ nhận.
Lam Ngọc Anh cúi thấp gương mặt xuống hơn một chút nữa, cảm thấy ánh mắt anh đang nhìn xuyên qua làn da và mái tóc của cô.
“Trả lời câu hỏi của tôi, phải hay không?” Hoàng Trường Minh thúc giục cô.
Lam Ngọc Anh ngẩng đầu, kiên định nhìn thẳng vào đôi mắt của anh ta: “Anh Hoàng, có phải hay không, đây đều là chuyện của tôi, có liên quan gì đến anh?”
“Phải hay không?”
Hoàng Trường Minh lặp lại câu nói này, giọng nói rõ ràng chìm xuống.
Lam Ngọc Anh quay mặt từ chối trả lời, giây tiếp theo, cô cảm thấy sức mạnh trên eo tăng lên.
Cả người cô bị nâng lên, thân hình cao lớn trước mặt ép sát vào người, tư thế vô cùng xấu hổ và mơ hồ, đặc biệt là ở vài vị trí vô cùng nhạy cảm.
Lam Ngọc Anh sợ hãi.
Bên ngoài không biết người ta đã rời đi lúc nào, lặng lẽ, chỉ còn tiếng anh ta thở sát bên tai.
Cô vội vã lắc đầu: “… Không!”
“Vậy thì thông minh đấy!”
Hoàng Trường Minh lùi lại một bước.
… Lam Ngọc Anh thở phào đứng yên.
Như hài lòng với câu trả lời của cô, sự u ám giữa lông mày và mắt của Hoàng Trường Minh dịu đi rất nhiều. Theo thói quen, anh ta lấy ra một điếu thuốc từ trong túi.
Hoàng Trường Minh châm lửa, phun ra khói trắng rồi quay lưng đi: “Lam Ngọc Anh, người khiêu khích tôi, cô không thể dễ dàng thoát ra khỏi tay tôi đâu!”
Nhìn cánh cửa khép lại, Lam Ngọc Anh không dám hấp tấp rời đi ngay.
Nếu có người nhìn thấy cô và Hoàng Trường Minh đồng thời đi ra từ phòng vệ sinh nam, họ sẽ nghĩ thế nào? Cô chờ đợi đến khi chắc chắn bên ngoài không có âm thanh gì, mới lén lút từ bên trong đi ra, đỏ mặt tía tai.
Không ngờ vừa bước ra thì đụng phải một nam khách hàng đang chuẩn bị đi vào, anh ta liếc cô một cái đầy ma mị.