Mục lục
Truyện Ôm tôi nhé cô gái nhỏ – Lam Ngọc Anh – Hoàng Trường Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1354

Khi Trương Tiểu Du vừa định mở ra nhìn thử một cái, cô đã bị anh ấy ôm vào lòng: “Đi thôi!”

Khi trở khách sạn thì sắc trời đã khuya rồi, Trương Tiểu Du tiến vào phòng tắm sau Trần Phong Sinh, đợi cho tắt vòi nước đi, khi cô đem cái bộ đô ngủ trong cái túi lớn kia lấy ra, cô trợn tròn hết cả hai mắt.

Mặt mày đỏ lên, Trương Tiếu Du cần răng hét lên: “Cầm thú =“

Cô ấy rõ ràng đã nói là mua đồ ngủ, nhưng thứ ở trước mặt làm sao có thế gọi là đồ ngử?

‘Vẻ mặt của Trương Tiểu Du phải dùng cụm từ vô cùng sửng sốt để miêu tả.

Đến gáy cô ấy cũng đỏ bừng, trừng to mất nhìn chm chăm vào cái gọi là “đồ ngử” ở trên tay, dường như muốn khoét ra một cái lỗ ở trên đó.

Đó rõ là một lớp voan mỏng màu xám đen trong suốt, những nơi mấu chốt căn bản đều không thể che kín, còn có một vài sợi dây thất qua vai mà hiện tại cô ấy chỉ cần dùng chút lực đã có thể cắt đứt.

Thứ cô ấy muốn là bộ đồ ngủ bằng cotton thoải mái, cái tên cầm thú này vậy mà lại mua một bộ đồ ngủ tình thú!

Đưa tay lên che mặt, Trương Tiếu Du cảm thấy khóe miệng đều đang co rút Trước đây cô ấy từng đưa cho người bạn thân Lâm Ngọc Anh của mình cái chủ ý ôi thiu này, để cô mặc loại quần áo này đi lấy lòng Hoäc tổng. Không ngời đến phong thủy luân hồi, bản thân mình vậy mà lại là có ngày hôm nay!

Bên ngoài phòng tâm, giọng nói trầm thấp lười biếng của Trần Phong Sinh truyền đến: “Sao vậy, kích thước không thích hợp?”

“Thích hợp cái quỷ á!

Trương Tiểu Du nghiến răng: “Không phải Ban nãy lúc bước vào cô ấy đã tiện tay giặt quần áo rồi, nghĩ hong khô rồi ngày mai mặc. Hơn nữa nguồn nước ở vùng thiên tai có hạn, bên trong túi toàn quần áo bấn không thể thay được, cũng không thể quấn khăn tảm đi ngủ đi!

Trương Tiểu Du nhằm mắt lại, trong lòng liền hạ quyết tâm.

Quên đi, đồ ngủ tình thú cũng là đồ ngủ!

‘Sau khi Trương Tiểu Du căng da đầu mặc vào, lại bọc thêm khăn tầm bên ngoài. Đợi lát nữa sẽ chui vào trong túi ngủ, sau khi tắt đèn cái gì cũng không nhìn thấy nữa Nhưng giữa lý tưởng và hiện thực luôn có sự cách biệt lớn. Khi cô ấy lặng lẽ vòng xuống cuối giường định bò lên giường, Trần Phong Sinh đang tựa vào đầu giường hút thuốc vừa giơ tay lên đã kéo rớt chiếc khăn đang quấn quanh người cô ấy sÁp Trương Tiểu Du nhất thời thấp giọng hô lên, tay chân luống cuống vội vàng che lại Một làn khói thuốc bay ra, trong đôi mắt hoa đào của Tần Tư Niên đều đã đổi sắc: “Kích thước vừa vặn thích hợp!”

Ánh đèn màu cam ở đầu giường chiếu lên làn da trằng nõn của cô ấy, như.

thế đang bao bọc lấy hai lớp vải voan mông lung mờ ảo.

Trương Tiểu Du bị anh ấy nhìn đến xấu hổ, vội vàng mở chăn ra chui vào bên trong. Cô ấy nhanh, anh ấy cũng rất nhanh, tàn thuốc trong tay dập vào trong gạt tàn, sau đó liền bật người dậy.

Đồng tử của Trần Phong Sinh nhanh chóng co lại, nét ngượng ngùng trên gương mặt cùng với vẻ gợi cảm trên cơ thể cô ấy tạo thành sự tương phản thị giác mạnh mẽ.

“Thật là muốn đòi mạng mà!” Hầu kết chuyến động, anh ấy thấp giọng mắng một tiếng cúi đầu hôn cô ấy.

Trương Tiểu Du bị anh ấy hôn đến choáng váng, còn đang nghĩ rõ ràng là do anh ấy mua về.

Trong khoảng thời gian ở khu vực thiên tai suốt một tuần, hai người họ mỗi đêm đều mỗi người ngủ một giường, ngoài ôm hôn ra thì không làm chuyện gì thân mật hơn, bây giờ tự nhiên không thể bỏ qua được.

Lúc hô hấp càng ngày càng đồn dập, chỉ thấy động tác của anh ấy đột nhiên tạm ngừng, cô ấy không khỏi ngẩng đầu lên nhìn anh ấy.

Khuôn mặt anh tuấn lúc này hơi vặn vẹo, giọng nói khàn khàn: “Em có mang theo bao không?”

Trương Tiểu Du nghe xong hai má đỏ bừng trừng anh ấy: “Em tới đây làm việc, làm sao có thể mang theo loại đồ vật đó!”

“Ở đây hình như không có!” Trần Phong Sinh khẽ nhíu mày.

Bình thường trong phòng trọ luôn chuẩn bị sẵn một số biện pháp an toài nhưng ban nấy anh ấy mò trong tủ đầu giường rất lâu cũng không tìm thấy, có lẽ là do lúc dọn phòng cho khách đã quên bỏ vào trong Trương Tiểu Du cần cần môi, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu: “Không có cũng không sao.

Trần Phong Sinh cả người chấn động, đôi mắt đào hoa gắt gao nhìn vào cô ấy, hầu kết chuyển động lên xuống dữ đội, giọng nói khản khản không che lấp, được sự hưng phấn: “Bà Trần, lời em nói ở tòa nhà thấp vào ngày hôm đó là thật?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK