Mục lục
Truyện Ôm tôi nhé cô gái nhỏ – Lam Ngọc Anh – Hoàng Trường Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 163

 

Hoàng Trường Minh không chút dao động, mặc kệ cô ta ôm đùi mình khóc lóc, đến khi sắc mặt cô ta dần dần đỏ ửng không bình thường.

 

Lam Ngọc Anh từng trải qua chuyện này, biết rõ chuyện gì xảy ra, cô không khỏi nín thở. “Hoàng Trường Minh, anh định làm gì..

 

Hoàng Trường Minh vẫn về điều thuốc, nói từng chữ lạnh lùng. “Gây ông đập lưng ông, ném cô ta vào một phòng nào đó là được!”

 

Lam Ngọc Anh sửng sốt.

 

Lúc này ý thức của Lam Ngọc Thiên trở nên mơ hồ, khi vệ sĩ bắt cô ta lại thì cô ta còn chủ động ôm lấy.

 

Lam Ngọc Anh nuốt nước bọt, quay sang nhìn Hoàng Trường

 

Minh, khuôn mặt cương nghị của anh toát ra khí thể áp bức người khác nhưng đồng thời cũng nham hiểm đáng sợ, khỏe mỗi hơi cong lên lạnh lẽo.

 

Không phải cô chưa từng nhìn thấy anh lạnh lùng, cô đã từng cắt cổ tay trước mặt anh nhưng anh không hề dao động.

 

Nhưng hôm nay vẻ lạnh lùng này lại vì cô.

 

Thật ra Lam Ngọc Anh hơi sợ hãi đồng thời cũng thấy ấm áp.

 

Hoàng Trường Minh không nói đùa, lúc này Lam Ngọc Thiên đã được người ta đưa ra khỏi phòng, dường như có thể nghe thấy loáng thoảng tiếng mở cửa vang lên từ phòng đối diện…

 

Nói thật cô rất tức giận, nếu hôm đó Hoàng Trường Minh không xuất hiện thì có thể cô và Nguyễn Phong

 

Nhưng bây giờ lấy gậy ông đập lưng ông lại hơi tàn nhẫn với phụ nữ, mặc dù Lam Ngọc Thiên rất đáng hận.

 

Lam Ngọc Anh đưa tay nắm lấy cánh tay anh: “Được rồi… “Em chắc chứ?” Hoàng Trường Minh liếc nhìn cô. “Ừm..” Lam Ngọc Anh gật đầu, thở dài trong lòng: “Hù dọa cho cô ta là được.”

 

Hoàng Trường Minh nhíu mày nhìn cô, dường như anh đang kiểm tra mức độ thật giả trong lời nói của cô, sau khi xác định có thật sự suy nghĩ như thế thì anh nhìn Phan Duy, anh ta lập tức rời khỏi phòng bao.

 

Lam Ngọc Thiên đã được đưa trở lại.

 

Hoàng Trường Minh không thèm ngẩng đầu lên: “Phan Duy, ném cô ta vào bệnh viện!” “Vâng!” Phan Duy cúi đầu.

 

Từ câu lạc bộ đi ra, hai vệ sĩ khiêng Lam Ngọc Thiên đang mơ màng, hai cánh tay và chân bị trói lại, sau đó bỏ cô ta vào trong taxi, chiếc xe lập tức chạy đi.

 

Lam Ngọc Anh đứng ven đường quan sát, thở phào nhẹ nhõm.

 

Hoàng Trường Minh kéo cô lên xe Bentley màu đen, anh châm một điếu thuốc giống như không có chuyện gì xảy ra: “Tôi vẫn chưa ăn gì.” “Vậy chúng ta về thôi, tôi nấu mì cho anh.” Lam Ngọc Anh gật đầu. “Ừm.” Hoàng Trường Minh khẽ đáp.

 

Chiếc xe Bentley chạy đi, cảnh vật hai bên đường lướt qua cửa sổ.

 

Lam Ngọc Anh nghiêng đầu nhìn, trong lòng vẫn còn sợ hãi.

 

Bên cạnh bỗng nhiên xuất hiện làn khói trắng, Hoàng Trường Minh dựa gần vào cô, ngón tay vén tóc mai của cô, hơi thở như xa như gần theo động tác của anh: “Sau này nếu cô ta còn ức hiếp em, tôi sẽ đòi lại giúp em.” “Cảm ơn anh.” Cô nuốt nước bọt.

 

Lam Ngọc Anh nhẹ nhàng năm chặt bàn tay trên đùi, dường như chỗ mềm mại nhất trong trái tim đã sụp đổ.

 

Anh lại nói sau này một lần nữa…

 

Về tới nhà, chuyện đầu tiên Lam Ngọc Anh làm là chui vào nhà bếp.

 

Vẫn nhanh chóng như cũ, cô bưng tô mì sợi nóng hổi ra, còn cố ý cho nhiều trứng chần nước sôi.

 

Hoàng Trường Minh cởi áo khoác âu phục, tiện tay để áo ở bên cạnh, cầm lấy đũa bắt đầu ăn. Mặc dù ăn như hổ đói nhưng dáng ăn lại vô cùng ưu nhã, từ những chi tiết rất nhỏ đều có thể nhìn ra hoàn cảnh sống cực tốt.

 

Lúc Lam Ngọc Anh nhìn thấy anh buông đũa xuống, nước canh trong tô cũng đã hết sạch.

 

Người giống như anh, chắc là mỗi ngày đều có sơn hào hải vị ăn không hết, có lẽ chỉ cần muốn ăn thì không có gì không thể ăn. Thậm chí còn có thể mời đầu bếp riêng, tóm lại sẽ không đơn giản như tô mì này, chỉ có nước dùng, trứng chần nước sôi và hành thái.

 

Lam Ngọc Anh không nhớ mình đã nấu cho anh ăn mấy lần, nhưng mỗi lần anh đều ăn sạch.

 

Vậy mà anh lại không chán.

 

Dọn dẹp xong tắt đèn lên lầu, phát hiện Hoàng Trường Minh còn chưa đi tắm rửa, đứng bên cửa sổ hút thuốc.

 

Chiếc lưng to lớn như núi, một tay đút túi, một tay buông thống kẹp điều thuốc lá, đầu điều thuốc đó thắm, khói thuốc như sương mù lượn lờ. Lúc anh nghe được tiếng bước chân thì quay đầu lại, anh nhả ra làn khỏi, làn khói làm anh nhắm mắt lại.

 

Động tác và thần thái đều tản ra sức hấp dẫn của đàn ông, Lam Ngọc Anh không được tự nhiên mà quay qua nhìn. “Dọn dẹp xong rồi?” Hoàng Trường Minh hỏi. “Ừm…” Lam Ngọc Anh gật đầu.

 

Sau đó, chỉ thấy anh đi tới, giống như đang chờ cô, “Cùng nhau đi tắm đi.” “Không muốn…” Lam Ngọc Anh trốn vài bước qua bên cạnh, nói quanh co, “Anh tắm xong tôi sẽ tắm…”

 

Lời mời này quá thẳng thắn rõ ràng rồi!

 

Từng có kinh nghiệm trong phòng tắm, chắc chắn không thể chỉ tắm rửa đơn thuần, mà quá trình đó cô thật sự khó mà mở miệng được, cô bảo thủ cho nên đối với chuyện này càng hi vọng có thể lên giường làm…

 

Dường như sợ anh đuổi theo, cô nhanh chóng đi vòng qua giường lớn, không cho anh cơ hội.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK