Mục lục
Truyện Ôm tôi nhé cô gái nhỏ – Lam Ngọc Anh – Hoàng Trường Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1503

Trương Tiểu Du há miệng lớn thở hốn hến vài cái, khẽ cắn môi, do dự mở miệng nói: “Cầm Thú, thật ra em và Ngô Huỳnh Đông vẫn chưa tình cũ rực cháy..”

Trần Phong Sinh tức giận hừ lạnh một tiếng: “Anh biết!”

Trương Tiểu Du kinh ngạc nhìn về phía anh, thấy vẻ mặt anh đầy ẩn ý, rất nhanh cô như giật mình tỉnh ngộ, nhất định là vào đêm hôm đó ăn cơm cùng Tô ‘Yến, anh đã dùng di động của cô gọi điện thoại cho Ngô Huỳnh Đông, nói vậy lúc ấy chắc anh cũng đã biết chân tướng rồi!

Không chỉ thế, sau việc này anh còn bôi đen người ta.

Đương lúc Trương Tiểu Du đang oán thầm anh ở trong lòng, cái căm lại một lần nữa bị kéo lên.

Nụ hôn của Trần Phong Sinh nhanh chóng rơi xuống, chẳng qua khác với vừa rồi, nụ hôn này không còn vội vã, cũng không còn kịch liệt, anh nắm tay cô đặt ở trên ngực mình, chậm rãi cảm nhận từng tiếng tim đập mạnh mẽ của anh.

Cô không nhịn được mà ra sức ngẩng đầu, phối hợp để anh hôn càng thêm sâu hơn.

Chắc vì đã lâu lắm rồi hai người mới hôn nhau, cho nên cả hai đều có chút khó nhịn.

Nhiều lần, Trương Tiểu Du bị kích thích đến nổi da gà, hơi thở dồn dập, chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt, lỗ tai cũng ong ong.

Đương lúc Trần Phong Sinh xoay người đè lên, Trương Tiểu Du mới bị giật mình tỉnh lại, vội vàng run giọng ngăn cản: “Đừng, đừng đè lên con…”

Trần Phong Sinh nghe vậy, động tác cũng chậm nửa nhịp.

Giống như lúc này anh mới phản ứng kịp, động tác đang làm cũng không được thực hiện tiếp, đôi mắt hoa đào nhìn chằm chäm cô, giống như muốn ăn cô, cuối cùng anh chỉ có thể hung dữ cắn cô một miếng: “Ai bảo em quyến rũ anh!”

“Em đâu cóI” Trương Tiểu Du không biết phải nói gì Xin nhờ cho, cô còn oan hơn cả Đậu Nga có được không, trước sau cộng lại cô cũng chỉ nói có ba câu..

Nhưng dưới ánh sáng mờ tối nhìn thấy trên gương mặt anh là vẻ ẩn nhẫn đến hơi vặn vẹo, cô không khỏi cắn môi, thẹn thùng nói: ‘Ít nhất còn phải một tháng nữa!”

Qua vài ngày nữa là sang tuần thứ tám, loại chuyện vận động trên giường kia phải qua ba tháng đầu mới được làm, còn thời gian này tuyệt đối nghiêm cấm!

“.. Trần Phong Sinh không nói gì.

Trương Tiểu Du liếm môi, nhận mạnh: “Cầm Thú, anh là bác sĩ đó!”

Thấy anh vẫn im lặng không chịu hé răng, cô đành phải giơ tay chọt chọt [lồng ngực anh.

Lúc này Trần Phong Sinh mới xoay người đi xuống từ trên người cô, ném ra một câu đầy sâu xa: “Biết rồi!”

Trương Tiểu Du nhìn gương mặt đầy bất mãn kia của anh, cô nhịn cười, bị anh một lần nữa kéo vào trong lòng, có chút quyến luyến áp mặt lên vị trí trái tim của anh, bàn tay sờ bụng dưới, nét mặt nhu hòa.

Hôm sau, lúc ánh nắng ban mai theo khe cửa len lỏi vào trong phòng chiếu lên mặt đất.

Trương Tiểu Du mở đôi mắt nhập nhèm, liền nhìn thấy Trần Phong Sinh cũng mới tỉnh dậy không lâu, sống lưng dày rộng đưa về phía cô, anh đang xốc chăn lên rời giường, động tác cố gắng nhẹ nhàng, tựa như sợ đánh thức cô.

Anh nhặt quần dài khoác trên ghế lên, nhìn mắt đồng hồ, dáng vẻ chuẩn bị đi làm bữa sáng.

“Cầm Thú..” Trương Tiểu Du lên tiếng gọi anh lại.

Trần Phong Sinh nghe vậy, dừng bước xoay người lại, miễn cưỡng hỏi Trần, em tỉnh rồi à?”

“Vâng” Hiện giờ lại nghe được cách gọi này, mặt mày cô đỏ lên, lập tức chống thân thế ngồi dậy nói: “Chúng ta ra ngoài ăn đi!”

“Muốn ăn gì sao?” Trần Phong Sinh nhíu mày.

Sau khi phụ nữ mang thai, khẩu vị sẽ trở nên rất khó chiều, thường xuyên nhất thời muốn ăn cái gì đó, đối với chuyện này, ngoài việc kiến thức thông thường của bác sĩ ra thì hai ngày qua anh đều có đọc được trong sách dưỡng thai Trương Tiểu Du trầm ngâm nói: “Có chút muốn ăn bánh quẩy ở đầu phố chợ đêm, anh dẫn em đến đó ăn đi”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK