Chương 37
Nghe điều này, Ngọc Anh cũng bất giác cúi đầu nhìn, do quá vội vã bước xuống từ taxi, lúc trả tiền cô đã quên kéo khóa túi xách, khiến một nửa chuôi dao hiện ra trong chiếc túi hở.
Lông mày và nụ cười của người đó lại hiện ra trước mắt cô.
“Bà, cháu không có!” Lam Ngọc Anh vội vã lắc đầu phủ nhận, rồi đeo lại túi lên eo, trầm giọng nói: “Cháu thật sự không có, cháu đã hứa với mẹ rồi…..
Nhìn đôi mắt buồn bã của cháu gái, bà lão lại thở dài ngao ngán.
Sau đó, cả hai người đều cố tình lảng tránh chủ đề này, không ai nhắc lại nữa, coi như không có chuyện gì xảy ra.
Tới khi bà đã ngủ say, Lam Ngọc Anh mới lặng lẽ rời khỏi phòng bệnh.
Bà nội cứ nhất định ôm lấy thân thể yếu ớt của cô nói chuyện phiếm gần hai tiếng đồng hồ, mãi mới có thể ngủ thiếp đi. Nếu khi tỉnh dậy lại không thấy Ngọc Anh đâu, bà chắc hẳn sẽ rất lo lắng.
Vừa ra khỏi phòng bệnh, Lam Ngọc Anh đã vội vã đến gặp bác sĩ.
“Bác sĩ Từ, đừng lo lắng về tiên thuốc tháng này, hai ngày nữa tôi sẽ thanh toán đầy đủ!” Lam Ngọc Anh vội vàng nói.
“Cô Lam, không chỉ là tiền thuốc đâu…” Bác sĩ phụ trách bỗng chống cằm và nói với vẻ đăm chiêu.
Thấy bác sĩ đang nói chợt dừng lại, Lam Ngọc Anh nín thở và im lặng chờ đợi: “Mặc dù bệnh nhân lần này đã qua cơn nguy kịch, được cấp cứu kịp thời, nhưng tình trạng của bà ấy đang dần xấu đi. Chúng tôi vừa họp và quyết định phải tiến hành thêm một ca phẫu thuật bắc cầu nữa!”
“Và chi phí của ca phẫu thuật này rất cao, ít nhất là……
Lam Ngọc Anh nín thở và đoán mò: “…. 100 triệu?”
Vị bác sĩ lắc đầu, sau đó giơ cả mười ngón tay lên.
Lam Ngọc Anh bất chợt cảm thấy khó thở, ù tai và hoàn toàn chao đảo.
“Đây mới chỉ là bước khởi đầu.
Bệnh nhân đã quá lớn tuổi. Khi phẫu thuật lại, chi phí nằm viện và thuốc men sau này cũng sẽ không thấp. Cô Lam, tôi phải nhắc cô trước để chuẩn bị tâm lý”
Sau khi bác sĩ rời đi, Lam Ngọc Anh phải cố giữ chặt tay nắm cửa để giúp cho mình đứng vững.
Đêm hôm đó, tại quán rượu dưới lòng đất…………
Hộp đêm này vẫn nồng nặc khói thuốc như mọi khi, Lam Ngọc Anh không rời đi sau khi tiếp rượu mà thay vào đó, cô ngồi thừ người trên ghế sofa với chiếc ly rỗng đặt trước mặt.
Nếu đi cùng khách uống rượu, khách mua thêm hai chai thì cô sẽ được nhận hoa hồng và thậm chí có tiền boa nếu khách vui.
Trước đây cô luôn luôn sợ những tình huống tiếp xúc gần như vậy, nhưng bây giờ thì không.
Lam Ngọc Anh đang thiếu tiền, nếu chỉ uống với khách thêm vài ly, cô sẽ kiếm được một khoản kha khá. Hơn nữa các đồng nghiệp dày dặn kinh nghiệm đã dạy cô cách giấu khăn, ngậm rượu trước, sau đó tìm cơ hội nhổ ra.
Cô siết chặt chiếc khăn trong lòng bàn tay, và tất cả đều là chất lỏng.
Đột nhiên, Lam Ngọc Anh cảm thấy như một bàn tay đang chạm vào chân mình.
Lam Ngọc Anh cau mày né tránh, nhìn thấy vị khách nam bên cạnh đã thật sự say mèm với vẻ mặt đắc ý.
Thấy cô né tránh, đối phương cũng không khó chịu mà còn cười to hơn, lập tức xông thẳng vào cô, Lam Ngọc Anh lập tức đứng lên, rồi vội vàng bước ra ngoài, “Thực xin lỗi, xin ông hãy chờ một chút, tôi sẽ giúp ông tìm người khác!”
Nhưng cô chợt dừng lại khi vừa bước ra khỏi cửa.