Mục lục
Truyện Ôm tôi nhé cô gái nhỏ – Lam Ngọc Anh – Hoàng Trường Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 604

Hơn hai giờ chiều, một ngày nắng.

Lam Ngọc Anh mặc hơi nhiều quần áo, xuống xe đi được mấy bước, trên trán liền đổ nhiều mồ hôi, cho đến khi vào được đại sảnh của tầng nhập viện, mới cảm thấy mát mẻ thêm đôi chút.

Từ trong thang máy bước ra, Isuc bước tới cửa phòng bệnh, từ khe cửa nhìn thấy một cậu bé đang quấn băng gac.

“Anh Anh ~”

Sau khi Đậu Đậu nhìn thấy cô, lập tức chạy đến.

Lam Ngọc Anh vội vàng bước nhanh hơn, lúc cậu bé nhào đến cô ôm chặt lấy cậu vào lòng mình, “Chờ lâu lắm rồi phải không?”

“Ha ha!” Đậu Đậu nhếch miệng cười.

Lam Ngọc Anh sờ mặt cậu, rồi ôm cậu đi vào phòng.

Sau khi hộ sĩ nhìn thấy cô, đã tạm thời tránh đi, chỉ còn lại hai người bọn họ, Đậu Đậu vô cùng hưng phấn, trong mắt dường như lấp lánh rất nhiều vì sao.

Mở hộp giữ ẩm ra, Đậu Đậu giống như một chú chó con tinh nhịch, chỉ thiếu một chiếc đuôi vẫy vậy đằng sau thôi.

Lam Ngọc Anh bị cậu bé chọc cười, nhanh tay lấy đôi đữa đưa cho cậu, lại đưa thêm cho cậu nhóc một cái thìa nhỏ nữa. Cô không chỉ mang mì đến, còn trộn thêm một phần cải bó xôi vài các loại hạt, chua chua ngọt ngọt và có nhiều dinh dưỡng.

Đậu Đậu an một ngụm lớn, há to miệng hết mức có thể, sau khi nuốt xuống còn không quên tấm tắc, “Hương vị này mới đúng nè!”

“Sao thế?” Lam Ngọc Anh không hiểu.

Đậu Đậu chớp chớp mắt, giọng nói cất giọng nói đáng yêu giải thích, “Mì tối hôm qua bố đem về, không giống với mì này!”

“Vậy sao?” Lam Ngọc Anh nghe vậy, buồn bực nói, “Chắc là cho hơi nhiều nước vào đấy.……..

Rút tờ khăn giấy lau khóe miệng cho cậu bé, cô ôn nhu hỏi, “Bây giờ ăn thấy ngon không?”

“Ngon gấp nhiều lần!” Đậu Đậu ngậm một miệng mì trả lời cô.

“Ngon thì ăn nhiều thêm chút!” Lam Ngọc Anh chống khủy tay lên đầu gối, gương mặt vui vẻ nhìn cậu bé ăn.

Sau khi ăn hết mì, quả nhiên chiếc bụng nhỏ đã tròn như một quả bóng.

Lam Ngọc Anh sợ Đậu Đậu không tiêu hóa hết được, tạm thời cất hộp cơm vào, dẫn cậu bé đi ra ngoài dạo vài vòng cho tiêu hóa bớt đã.

Bởi vì đây là bệnh viện tư nhân, khung cảnh xung quanh đều tốt hơn bệnh viện phổ thông nhiều, một khu vườn nhỏ ở đằng sau được trồng rất nhiều loại cây xanh, không khí rất thanh mát.

Vì hôm nay là một ngày đẹp trời, trong vườn hoa có rất nhiều bệnh nhân xuống đi dạo.

Trong đó cũng có một cậu bé xấp xỉ Đậu Đậu, mặc quần áo bệnh nhân, đang đá bóng với mẹ, hai mẹ con chuyền bóng lẫn nhau, đang giữa chừng thì cậu bé bị trượt chân ngã xuống, mẹ cậu bé lập tức chạy tới đỡ cậu dậy dỗ dành cậu sau đó hai người lại tiếp tục vui chơi, phong sung quanh càng trở nên xinh đẹp hơn nhờ tình mẫu tử thiên liêng của họ.

Đậu Đậu bỗng nhiên lay tay cô, “Anh Anh “Hửm?” Lam Ngọc Anh cúi đầu, bắp gặp đôi mắt trong veo của cậu, cô cười hỏi, “Đậu Đậu cũng muốn chơi đá bóng à?”

Đậu Đậu nghe vậy lại lắc đầu, nhìn quay mắt nhìn hai mẹ con kia, miệng nhỏ mấp máy, giọng nói nhỏ nhẹ có phần nũng nịu lại có chút ấm ức của cậu cất lên, “Tại sao Đậu Đậu lại không có mẹ?”

Lam Ngọc Anh dường như đang cảm thấy nghẹt thở. Nhất là khi nhìn vào cặp mắt bé nhỏ kia, trong lòng đột nhiên có chút đau nhói.

“Bố với ông nội có từng bảo, Đậu Đậu không giống với các bạn khác, bởi vì Đậu Đậu không có mẹ!” Giọng nói của cậu bé càng lúc càng thấp dần, đầu cũng mỗi lúc mỗi rủ xuống, nhưng cũng không quá lâu, cậu giống như đang sợ bị mắng, liền lập tức ngẩng đầu lên, miệng nhỏ xinh há ra, “Có điều cũng đâu phải chuyện gì to tát, bởi vì Đậu Đậu đã có Anh Anh rồi mà!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK