Mục lục
Truyện Ôm tôi nhé cô gái nhỏ – Lam Ngọc Anh – Hoàng Trường Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 297

 

Ngày hôm sau, Lam Ngọc Anh ở yên trong khách sạn không ra ngoài.

 

Chuyện ăn trộm ít nhiều gì cũng để lại bóng ma tâm lý trong lòng cô, cô không dám một mình đi lung tung nữa. Hơn nữa cô có âm thầm quan sát giá của căn phòng này, nếu chỉ ở đúng một đêm thì thiệt quá.

 

Trên tivi có khá nhiều Chương trình, một ngày cũng cứ thế nhàm chán trôi qua.

 

Khi thành phố lên đèn, Lam Ngọc Anh đi ra khỏi phòng tắm. Cô nhìn chiếc lẫn đã được xếp gọn thì lại bầu vào gò má đỏ ửng của mình, tự mắng mình không biết xấu hổ, thế mà lại xin nghỉ phép để qua đây làm ẩm giường cho người ta.

 

Trước kia khi còn giao dịch, anh cũng từng yêu cầu cô như vậy nhưng tâm trạng và hoàn cảnh bây giờ đã khác, bây giờ là cô cam tâm tình nguyện.

 

Hơn chín giờ tối, Hoàng Trường Minh quay về.

 

Anh đã uống rượu, vừa mở cửa ra là mùi rượu ập tới, Phan Duy đi bên cạnh dìu lấy anh.

 

Nhìn thấy cô, Hoàng Trường Minh tự động nhào vào lòng cô, cả người nặng nề đè lên cô. Lam Ngọc Anh loạng choạng mấy bước, sau gáy bị anh phả hơi thở nóng rực vào. Cuối cùng Lam Ngọc Anh cũng đứng dậy, thế nhưng cô lại phát hiện Phan Duy đã chuồn lẹ từ lúc nào.

 

Cô đóng cửa lại, cực khổ kéo Hoàng Trường Minh vào trong phòng ngủ. Sau khi hai người họ đi tới bên giường thì cô gần như phải cạy tay anh ra, ném anh như một con thú khổng lồ lên giường.

 

Đệm giường mềm đến nổi bật lên mấy cái, Hoàng Trường Minh lại níu tay cô.

 

“Cởi quần áo cho anh!”

 

Lam Ngọc Anh cắn môi đứng im. Cô bị anh kéo ngã ngồi xuống giường. Bàn tay lớn của anh kéo tay cô đặt lên sơ mi của mình: “Mau lên, cởi cho anh! Ngọc Anh!”

 

“Em biết rồi.” Nghe được tiếng gọi cuối cùng vô cùng dịu dàng kia, cô như bị hàng phục vậy. Lần nào anh gọi cô như vậy, Lam Ngọc Anh lại không kìm được lòng mình.

 

Tuy Hoàng Trường Minh đã uống rượu nhưng không đến nỗi say be bét, mức độ hợp tác vẫn rất cao, áo vest và áo sơ mi đã nhanh chóng được cởi xuống.

 

Lam Ngọc Anh như đang cởi đồ cho một đứa trẻ vậy. Tới khi chỉ còn một chiếc quần lót trên người, anh thẳng thừng ấn tay cô lên, cô lắc đầu tỏ ý tuyệt đối không cởi thêm nữa.

 

Hoàng Trường Minh đã nhẫn nhịn quá lâu, anh ngồi bật Lam Ngọc Anh không hề phòng bị mà cứ thế bị anh biế lên chân tạo nên tư thế mờ ám, môi anh cũng rơi xuống ngay sau đó.

 

Mùi rượu trên người anh rất nồng, cô hơi né tránh, vì thế nụ hôn bèn rơi xuống cổ cô Làn da nóng rực chợt khẽ run lên.

 

Thật ra sáng nay tỉnh giấc, anh đã rất muốn cô rồi nhưng bị cuộc gọi của Phan Duy ngắt ngang, tối nay đĩ nhiên sẽ không bình yên.

 

Lam Ngọc Anh không kháng cự nhưng vẫn đẩy đẩy anh: “Hoàng Trường Minh, anh đi tăm trước đã…”

 

“Vậy em đợi anh ra đấy!” Hoàng Trường Minh nhưởng mày.

 

Cô không đáp, anh tiếp tục hà hơi vào tại cô: “Nhé?” Lam Ngọc Anh đỏ mặt gật đầu: “Vâng…

 

Nhận được lời bảo đảm, Hoàng Trường Minh vươn cánh tay dài ra tỏ ý cô hãy dìu mình vào phòng tắm như một đại Đi tới cửa, sợ anh đột nhiên nổi hứng kéo cả mình vào gia.

 

trong nên cô hơi buông tay. Nhìn thấy cảnh cửa phòng tắm đóng lại, cô mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.

 

Chỉ là khi đang định quay đi thì cửa phòng đột ngột bật Có thứ gì đó được ném ra ngoài.

 

Lam Ngọc Anh đứng nguyên tại chỗ đỏ mặt nhìn chiếc quần lót dưới đất.

 

Thật nguy hiểm!

 

Cũng may trốn nhanh, suýt nữa thì rơi vào đầu cô rồi. Ngón cái và ngón trỏ của cô vận về một góc quần, trên lớp vải dường như vẫn còn hơi ấm của anh. Cô đi qua nhặt lên rồi ném nó vào giỏ đồ thay giặt như ném một củ khoai nóng.

 

Đuôi giường vẫn còn một ít quần áo anh cởi ra nên đã có phần hỗn loạn, cô cũng dọn dẹp lại luôn.

 

Vào lúc đang vo chiếc áo sơ mi lại, Lam Ngọc Anh chợt dừng động tác, khóe môi từ từ mím chặt.

 

Ở phía cổ áo, có một dấu môi son màu hồng…

 

Khoảng hai mươi phút sau, Hoàng Trường Minh tắm xong đi ra ngoài.

 

Trên hông anh đang quấn một chiếc khăn tắm che đi bộ phận quan trọng, dường như mùi rượu đã tan đi không ít nhưng sức nóng trong ánh mắt chỉ càng hừng hực hơn.

 

Thấy cô đã nằm lên giường, đắp chăn dựa vào đó thì anh bèn đi tới nhưng cô vẫn nhắm nghiền mặt không nhìn anh. Dưới ánh đèn, mi mắt cô tạo thành hai bóng đen, không hề giống như đang xấu hổ.

 

Khi anh đi tới, Lam Ngọc Anh vươn tay tắt ngấm ngọn đèn đầu giường đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK