Mục lục
Truyện Ôm tôi nhé cô gái nhỏ – Lam Ngọc Anh – Hoàng Trường Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 264

 

“…” Lam Ngọc Anh hoàn toàn câm nín. Cô bị anh ăn hiếp như vậy khoảng mười giây rồi Hoàng Trường Minh mới thu tay về với vẻ không mấy tình nguyện trên gương mặt chỉ toàn là sự bất mãn vì không được thỏa mãn dục vọng Lam Ngọc Anh không dám nhìn nhiều, vội vàng quay người tiếp tục mở khóa.

 

Trước khi đóng cửa lại, cô bất giác quay đầu nhìn thì thấy anh cũng đã đi về phía đối diện. Bóng dáng cao lớn của anh trông rất buồn bực, động tác rút chìa khóa cũng chậm rãi, ánh đèn hắt bóng xuống đỉnh đầu nhìn anh giống như một bóng đen âm u.

 

Rõ ràng là tổng giám đốc của một tập đoàn đã lên sàn giao dịch khá lâu rồi, vậy mà lúc này chẳng khác nào một đứa bé buồn bực vì không được ăn kẹo.

 

“Này, đợi chút!”

 

Ngập ngừng năm chặt tay, cuối cùng cô vẫn kêu lên.

 

Hoàng Trường Minh dừng tay, im lặng quay người nhìn cô.

 

Lam Ngọc Anh chui ra ngoài, chạy tới trước mặt anh bằng những bước chân rất khẽ, rất nhẹ, đôi mắt chớp chớp một cách ngượng ngùng. Băn khoăn một lúc lâu, cuối cùng cô mới lấy hết dũng khí.

 

Cô kiếng chân lên hôn chụt một cái lên môi anh.

 

Đây là lần đầu tiên cô hôn một người trong lúc làm chủ được ý thức của mình.

 

Trước kia trong thời gian hai người giao dịch, anh cũng từng bắt cô chủ động hôn anh nhưng rõ ràng là cô làm vì bị anh uy hiếp.

 

Trong lúc nhịp tim đã đập nhanh tưởng như nứt vỡ, thậm chí cô không dám nhìn anh, giọng khế khảng tới khó tin: “Chúc ngủ ngon…”

 

Nói xong, Lam Ngọc Anh bèn quay đầu chạy nhanh về nhà.

 

Cho đến khi cánh cửa đóng lại rất lâu, Hoàng Trường Minh vẫn đứng sững đó như một bức tượng, có vẻ vẫn chưa ngờ được cô lại có hành động ấy.

 

Anh đưa tay chạm lên khỏe môi, đôi mày cao cao nhưởng lên.

 

Anh mở cửa, sau khi tháo giày da ra thì không buồn mang dép lê mà đi thẳng chân đất vào phòng ngủ. Anh cũng không tắm, cứ thế năm thắng căng lên chiếc giường lớn, hai tay gối ra sau gáy, hai chân vật vào nhau.

 

Dưới ánh trăng mông lung, bờ môi anh rướn lên một đường cong, anh nở một nụ cười trong im lặng.

 

Sáng hôm sau, chiếc Bentley đen lẫn bánh trong ảnh bình minh.

 

Phan Duy ngồi ở ghế lái phụ, cứ vài giây lại nhìn vào gương chiếu hậu một lần.

 

Từ lúc đón sếp lên xe tới giờ, anh ấy phát hiện có những sự bất thường Khuôn mặt lạnh lùng hằng ngày, hôm nay lại rất ôn hòa. Ảnh mất trầm mặc không cảm xúc dường như còn nhuốm ý cười nhàn nhạt.

 

Ôi trời Phan Duy có phần nghi ngờ cuộc đời.

 

Theo sếp đã nhiều năm như vậy, trước nay anh đều là người không bộc lộ vui buồn ra ngoài mặt, lúc nào cũng toát ra một khí thể khiến người khác không dám lại gần. Vậy mà bây giờ anh lại xoa xoa khỏe mỗi rồi tự cười một mình như một đứa trẻ khờ khạo?

 

Quả nhiên, người yêu vào thì không thể hiểu được bằng tư duy bình thường mà Bentley cán đích Hoàng Oanh, dọc đường các nhân viên liên tục chào hỏi.

 

Lên đến phòng làm việc của tổng giám đốc, Hoàng Trường Minh không vội vã đi họp Hội đồng quản trị ngay mà cùng trợ lý Phan Duy ở trong phòng, không cho phép người nào quấy nhiều, có vẻ rất thần bí.

 

Dựa lưng vào ghế xoay, Hoàng Trường Minh đang hút thuốc, khuôn mặt anh có vẻ hơi đăm chiêu.

 

Anh gạt tàn thuốc rồi trầm giọng hỏi: “Trợ lý Duy, cậu chắc chắn cách này hiệu quả chứ?”

 

“Vâng!” Phan Duy tỏ thái độ chắc nịch như định đóng cột Ngay sau đó anh ấy xấu hổ gái đầu, khẽ hẳng giọng rồi gượng gạo giải “Khụ… Tổng giám đốc Minh, cách này thật ra hồi đại học em từng cho bạn gái cũ dùng thử…”

 

Hoàng Trường Minh nghe xong thì hơi nhướng mày: “Ừm, cậu ra ngoài đi! Đóng cửa lại, trong phòng chỉ còn mình anh. Anh từ tổn hút hết điếu thuốc rồi cầm di động lên.

 

Đầu kia, Lam Ngọc Anh vừa từ phòng photo đi ra thì nhận được điện thoại của anh. Cô ôm cả chồng tài liệu ngồi xuống bàn làm việc sắp xếp.

 

“Lại đi xem phim à?”

 

Nghe anh nói xong, cô cảm thấy rất bất ngờ, tối qua vừa mới xem xong cơ mà.

 

Ở đầu dây bên kia, giọng nói trầm thấp của Hoàng Trường Minh có phần lười biếng “Hẹn hò đấy, có hiểu không hả?”

 

“Ồ.” Lam Ngọc Anh đành ngoan ngoãn đáp lại.

 

“Tối nay anh phải tăng ca nên chắc phải xem ca muộn một chút.” Đầu kia lại nói.

 

Lam Ngọc Anh định nói không xem cũng được nhưng sợ làm anh không vui, lời đến bên miệng lại bị cô nuốt xuống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK