Chương 450
Ngay sau đó nhìn thấy bên cạnh còn có một lớn một nhỏ, Phan Duy liền lập tức im lặng. Mặc dù không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng mối quan hệ giữa sếp và cô Ngọc Anh trong giai đoạn này rất mong manh, coi như mình chỉ là vô tình gọi một tiếng.
Chỉ có điều muộn rồi, sếp đã nhìn về hướng đó.
Ban công ở trên lầu, rượu quá ba tuần, toàn là tiếng cụng ly.
Phan Duy ngồi trên ghế thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn sang phía sếp bên cạnh, cẩn thận quan sát sắc mặt của anh.
Cảnh tượng nhìn thấy lúc lên tầng, dường như vẫn ở ngay trước mắt, hoà thuận trông rất giống một gia đình ba người. Mặc dù sếp không nói gì, nhưng những đường gân xanh trên mu bàn tay vẫn nổi lên không hề thuyền bớt.
Bữa tiệc tối nay Phan Duy đi cùng để xã giao. Như mọi khi anh ấy sẽ là người uống hết rượu. Nhưng không ngờ tối nay, người đến mời rượu sếp không hề từ chối một ai. Uống rượu giỏi như vậy làm người phục vụ phía sau phải bước lên rót vài lần rượu vang đỏ rồi.
Đây đích thị là mượn rượu giải sầu.
Phan Duy thở dài, xem ra cuộc tình này không hề dễ dàng.
Uống thêm nửa ly nữa, Hoàng Trường Minh đột nhiên đứng lên, tuy bước đi không quá lộn xộn, nhưng tay anh thì ôm phần bụng. Cũng khó trách, sau khi ngồi xuống bàn, anh hầu như không ăn gì.
Phan Duy nói mấy câu với mọi người rồi vội vã cầm khăn tay chạy theo sau.
Hoàng Trường Minh lao thẳng vào phòng vệ sinh, hai tay vịn vào bồn rửa mặt, dòng nước lạnh lẽo chảy ào ào xuống.
Phan Duy lấy được nước nóng từ chỗ phục vụ đem đến: “Tổng giám đốc Minh, anh không sao chứ?” “Không sao.” Hoàng Trường Minh cắn môi.
Cánh cửa phòng vệ sinh nam bên cạnh đột nhiên mở ra, có tiếng bước chân lại gần, sau đó là giọng một đứa trẻ lanh lảnh vang lên. “Chủ quái gở.”
Tên gọi này là đang gọi sếp của mình ư?
Phan Duy cúi đầu nhìn sang hướng phát ra giọng nói, là một cậu bé mới chỉ cao đến đầu gối mình, con trai của Nguyễn Phong.
Nhìn sang phía Hoàng Trường Minh, quả nhiên thấy sắc mặt anh trầm xuống.
Châu Châu đi đến bồn rửa tay thấp hơn ở cạnh đó, tự mình vặn vòi nước rửa tay, đôi mắt từ đầu đến cuối vẫn đang nhìn Hoàng Trường Minh, biểu cảm có chút thương cảm: “Chú phục bố cháu chưa?”
Phan Duy nhìn cơ mặt của sếp đã kéo căng ra, vội nói: “E hèm, trẻ con không hiểu chuyện, đừng ăn nói linh tinh. Đi vệ sinh xong rồi thì mau trở về đi, đừng làm người lớn lo lång.” “Cháu không nói linh tinh.
Châu Châu ngẩng đầu, giống như muốn chứng minh lời mình nói, chớp đôi mắt to tròn, tiếp tục lanh lảnh: “Bố sắp kết hôn với cô Ngọc Anh rồi, hôm nay còn đi gặp bà ngoại của cháu nữa.”
Tay Hoàng Trường Minh đang tắt vòi nước bằng cứng đò. Phan Duy đứng thẳng người, không còn dám nhìn vào khuôn mặt của sếp nữa. Mặt trời vào những ngày đông dường như mọc ở rất cao.
Buổi sáng sau khi họp xong, Lam Ngọc Anh với hai người đồng nghiệp cùng ra khỏi công ty. Bộ phận lại tiếp nhận thêm một dự án mới, phải đi tìm lão tổng bên đó đàm phán chuyện hợp tác. Có điều, vị lãnh đạo lúc này lại không có ở công ty, mà đang đi dâng hương tại một ngôi chùa nằm ở ngoại ô.
Ngôi chùa này cô đã đến rất nhiều lần, đường đi đều nắm rõ. Tính ra, cô cũng đã lâu rồi không đến đây dâng hương, lần cuối cùng hình như là cùng với Hoàng Trường Minh.
Tổng giám đốc là người của thế hệ trước, vô cùng mê tín, mỗi lần đến ngày mùng một hay ngày mười lăm đều ở đây, ăn xong cơm chay mới rời đi.
Lam Ngọc Anh với đồng nghiệp sau khi đến nơi, rất dễ dàng tìm ra bóng dáng của tổng giám đốc đang đứng trước lư hương lớn. Có điều cô không ngờ Hoàng Trường Minh cũng ở đó, mối quan hệ của hai người dường như rất thân thiết, đang nói chuyện với nhau.
Cũng may người phụ trách chính của dự án này không phải cô, chỉ là tham gia cùng vậy nên đồng nghiệp đi lên thương lượng, cô chỉ phụ trách đi sau là được. Từ điện thờ trước thông sang điện sau, cửa chính đặt một chiếc bàn dài, trên bàn có một ống lam, có hai vị tăng nhân đứng bên cạnh. “Tổng giám đốc Minh có muốn rút một quẻ không” Tổng giám đốc mở miệng cười hỏi.
Thư ký xinh đẹp bên cạnh cũng hùa theo, đôi mắt to tròn giống như hồ điệp nói: “ Đúng đấy. Tổng giám đốc Minh, quẻ bói ở đây cực kì chuẩn. Nhiều người còn đặc biệt đến đây để xin một quẻ đấy, nhất là quẻ tình duyên. Một người trẻ tuổi triển vọng như tổng giám đốc Minh hay là cũng rút một quẻ xem thế nào?” “Không cần” Hoàng Trường Minh một chút hứng thú cũng không có.
Nhìn thoáng qua những chiếc quẻ trong ống lam trúc, khóe miệng nhếch lên: “Tôi là người không cần tình yêu vẫn có thể sống được
Giọng nói anh không to không nhỏ, giống như móng vuốt sắc nhọn, cào vào trái tim ai đó.
Lam Ngọc Anh đứng ở hàng cuối cùng trong đoàn người, lồng ngực giống như bị nhét những nắm bông vải, bí bách đến khó chịu.