Mục lục
Truyện Ôm tôi nhé cô gái nhỏ – Lam Ngọc Anh – Hoàng Trường Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 358

Lam Ngọc Anh cắn mồi, sống mũi chua xót, trước sự im lặng và thờ ơ của anh, cô đành phải quay người đi về phía cửa, mỗi bước đi, bờ vai cô đều gục xuống thêm một phần, khi vừa chạm vào tay nằm cửa, sau lưng đột nhiên có bước chân mạnh mẽ vang đến.

Lập tức, mu bàn tay bị ai đó kéo lại từ phía sau, cả người quay lại.

Kinh ngạc ngẩng đầu lên, đụng phải đôi mắt sâu thẳm của Hoàng Trường

Minh, lúc này đều đã tràn đầy tức giận, cơ bắp cũng đều đã bộc phát ra, gào thét lên: “Lam Ngọc Anh! Em không phải là đến đây cầu xin quay lại sao? Sớm như vậy mà đã từ bỏ rồi!”

“Em không…” Lam Ngọc Anh ngơ ngắc lắc đầu.

Cô không hề có ý định từ bỏ, chỉ là thấy anh trông có vẻ miễn cưỡng phản ứng với cô, lại nhìn thấy gương mặt anh ngoại trừ vẻ lạnh lùng còn có chút mệt mỏi, muốn để anh nghỉ ngơi sớm, ngày mai rồi quay lại tìm anh.

Không ngờ, anh lại đuổi theo.

Ánh mắt Lam Ngọc Anh mơ hồ, nước mắt cuối cùng cũng không kìm được mà tuôn rơi, giọng nói nghẹn ngào: “Hoàng Trường Minh, vậy anh có còn muốn em không?”

Cô không dám chớp mắt, hơn nữa rất sợ, rất sợ nghe thấy một từ không trong miệng anh nói ra.

Nếu như thế, cô thực sự không biết phải làm gì…

Hoàng Trường Minh nhìn chăm chăm vào cô, như thể là hận không thể nhìn chết cô mới được

Anh vừa nãy cố ý, ai kêu cô luôn nói những lời khiến anh khó chịu như vậy, đá anh hết lần này đến lần khác, cũng nên nghiêm khắc trừng phạt cô, giày vò tra tấn cô, để cô nếm trải loại chủ động quay đầu lại, rồi còn nếm trải được mùi vị của việc bị từ chối

Chỉ là nhìn thấy cô xoay người rời đi, anh liền luống cuống, chân vô thức bước tới

Nhất là lúc này nhìn thấy cô khóc, lại càng không nỡ, đưa tay ra dùng đầu ngón tay lau nước mắt cho cô, oán giận nói: “Em nói chia tay, anh cũng chưa hề nói đồng ý mà.”

Lam Ngọc Anh đầu tiên là giật mình, lập tức không nói nên lời.

Sao lại có một người đàn ông như vậy chứ?

Hoàng Trường Minh…

Nước mắt càng tuôn trào nhiều hơn, cô tiến lên phía trước, nhào vào trong lòng anh, ôm chặt lấy eo anh.

Hoàng Trường Minh khẽ cứng đờ, sau đó anh càng ôm chặt cô hơn, dùng sức siết chặt cánh tay, để nước mắt cô thấm ướt lồng ngực anh, chất lỏng mặn chất đó giống như muốn chảy vào trong lòng anh, khiến anh hận không thể trực tiếp lấy cô lấp đầy vào trong cơ thể.

“Đau không?” Anh nghiến răng kèn ket.

“Đau lắm…” Lam Ngọc Anh thành thật gật đầu, cảm thấy bả vai sắp gãy tới nơi.

Hoàng Trường Minh lại hung tợn “Đau là đúng!”

Mũi Lam Ngọc Anh đỏ ửng, cô giống như đứa con dâu nhỏ không dám tức giận, còn có vui sướng tràn ngập trong lòng.

“Bây giờ không chúc phúc cho anh nữa sao?” Hoàng Trường Minh buông cô ra một cái, hừ lạnh.

Lam Ngọc Anh vừa lúng túng vừa chột dạ cúi đầu xuống.

Lén nhìn ánh mát âm u khó dò của anh, cô thấp giọng xuống: “Em xin lỗi “

“Chưa từng nghe thấy một câu này à? Nếu xin lỗi có ích, thì còn có cảnh sát để làm gì!” Hoàng Trường Minh không có một chút ý muốn bỏ qua, giọng điệu với sắc mặt không mấy thân thiện.

“…” Lam Ngọc Anh xấu hổ.

Cô đành phải lần nữa gục đầu vào trong lòng anh, nghe nhịp tim đập mạnh mẽ, nước mắt không ngừng chảy xuống.

“Ngọc Anh.” Hoàng Trường Minh đột nhiên gọi.

Lam Ngọc Anh trông giống như một chú cún con, ngẩng đầu lên nhìn anh.

Cách xưng hô thân mật như vậy khiến cô muốn khóc thêm một lần nữa, nhưng khi chạm vào sự lạnh lùng hiện lên trong mắt anh cô lại hoảng sợ, nghe thấy lời nói của anh cũng đồng đẳng sát khí: “Nếu sau này em còn dám nói chia tay, anh sẽ bóp chết em! ”

Lam Ngọc Anh có người lại.

Vẻ mặt của anh lúc này rất u ám, không hề giống như đang nói đùa với cô.

“Nghe thấy chưa!” Hoàng Trường Minh khó chịu quát.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK