Mục lục
Truyện Ôm tôi nhé cô gái nhỏ – Lam Ngọc Anh – Hoàng Trường Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 85

Dì Vương đứng ở sau lưng cô cũng đang cười trộm, đột nhiên bắt gặp một cái liếc mắt đầy sắc bén.

Cảm giác lạnh lẽo không ngừng truyền từ trên người vị khách quý tới trong nhà mình, giống như tuyết lạnh giá nhất trên núi băng vậy.

Đôi mắt đen láy kia híp lại cũng lộ ra sự uy hiếp. Dì Vương run rẩy, theo bản năng củi đầu nhận sai: “Xin lỗi ông chủ! Là tôi quá sơ ý, khi kéo ghế không chú ý dùng sức quá lớn mới hại cô chủ bị ngã!” “Ba, dì Vương cũng không phải cố ý đâu!”

Lam Ngọc Thiên mở miệng: “Từ trước tới nay nhà chúng ta luôn rộng lượng với người giúp việc. Con nghĩ chị cũng sẽ không tính toán đâu, cho nên hãy bỏ qua di!” “Ngọc Thiên đúng là hiểu chuyện!” Lại Diệp ở bên cạnh đúng lúc khen ngợi.

Lam Khải Dương gật đầu, phất tay cũng không tính truy cứu nữa. “Ngọc Anh, hôm nay cha gọi con qua đây thật sự là do Ngọc Thiên khuyên cha. Con vẫn là họ Lâm, dù sao cũng là người một nhà! Con đã nộp tiền thuốc của bà ngoại con tháng này chưa?” Lam Khải Dương nói xong nhìn về phía vợ.

Lúc này Lại Diệp mới móc một tấm thẻ từ trong túi ra, đặc biệt nhấn mạnh: “Dì có bỏ tròn sáu mươi triệu vào trong thẻ rồi! Tiêu tiết kiệm một chút.”

Đây cũng là lần đầu tiên Lam Khải Dương chủ động đưa tiền cho cô.

Trước đây có lần nào mà cô không phải cầu xin và nhận cái tát để đổi lấy, nhưng bây giờ vẫn có cảm giác được cha thí.

Lam Ngọc Anh giơ tay ra sờ lên tấm thẻ kia.

Bỗng nhiên, mu bàn chân chợt đau đớn dữ dội.

Hoàng Trường Minh ngồi đối diện giảm lên chân cô mà hoàn toàn không báo trước, còn ra sức nghiền, ngầm lộ ra một sự uy hiếp. Tuy vậy trên mặt anh hoàn toàn không thể hiện ra, dường như đang hứng thú với hoa văn của bộ chén đũa trước mặt vậy.

Lam Ngọc Anh nhịn đau, đẩy tấm thẻ qua: “Không cần ”

Cho dù anh không làm vậy, cô cũng không định nhận. Sau khi nói ra lời từ chối, cảm giác đau đớn trên mu bàn chân cũng theo đó biến mất. “Cha đã từng nói về sau đừng mong lấy một xu của nhà họ Lam, con vẫn nhớ rõ lắm.” “Lam Ngọc Anh!” Lam Khải Dương lập tức có cảm giác như bị đánh vào mặt, ông ta tức giận trừng mắt nhìn con gái đầu: “Con đừng có được với lại đòi tiên! Lúc này còn nói mạnh miệng, chơi khí phách cái gì chứ? Con định chọc tức cha đúng không. Đồ không biết tốt xấu!” “Con sẽ không nhận tấm thẻ này.” Lam Ngọc Anh chỉ cho thấy lập trường của mình.

Lại Diệp ngăn cản Lam Khải Dương lại định vỗ bàn, trấn an nói: “Được rồi mà anh! Anh đừng quên hôm nay còn có khách quý đang ở đây đẩy. Có chuyện gì chúng ta ăn cơm xong rồi từ từ nói tiếp!” “Trường Minh, đã để cháu phải chê cười rồi!” Sắc mặt Lam Khải

Dương dịu xuống. “Không có gì đáng ngại.” Hoàng Trường Minh thản nhiên. “Cha, nhanh ăn cơm đi “Anh Trường Minh, anh thử món cá vược này đi!”

Lam Ngọc Thiên ngồi ở bên cạnh Hoàng Trường Minh, toàn thân cũng sắp dính sát lại rồi.

Lam Ngọc Anh thấy chướng mắt khó chịu, cảm giác đau đớn từ hai phía mông và mu bàn chân cùng tới làm cô chẳng còn muốn ăn nữa: “Con đi vệ sinh một lát ”

Cô đứng dậy rời đi, hoàn toàn là kẻ bị lãng quên trên bàn cơm.

Thức ăn đầy trong bát cơm nhưng Hoàng Trường Minh không hề động tới một miếng nào, anh chậm rãi đặt đũa xuống. “Xin lỗi, tôi phải nghe điện thoại đã.”

Trong phòng vệ sinh, Lam Ngọc

Anh nhìn mình trong gương.

Cô càng nhìn càng cảm thấy uất ức, hối hận vì sao mình lại nghe lời mà chạy tới nhà họ Lam như vậy.

Trên mông vẫn còn đang âm ỉ đau. Cô khẽ xoa mông. Chắc là bị bầm rồi. Trên mu bàn chân cũng đau, nói vậy hắn chẳng khá hơn là bao.

Trong lòng cô lại thấy buồn bực, khó chịu không sao nói ra được. Cô rửa tay, dự định chờ lát nữa sẽ rời đi luôn.

Khi cô mở cửa ra thấy bóng dáng cao lớn của Hoàng Trường Minh đang lẳng lặng đứng ở đó.

Anh cao hơn cô tới một cái đầu, im lặng từ trên cao nhìn chăm chăm vào cô, chỉ có vẻ lạnh lùng trên gương mặt là không thay đổi.

Lam Ngọc Anh cắn răng, buôn bực không nói tiếng nào, đi qua người anh.

Nhưng cô mới vừa đi được vài bước đã bị anh nằm lấy cánh tay kéo lại. Một giây tiếp theo cô đã bị kéo trở lại trong phòng vệ sinh, cũng nghe được tiếng cửa khóa trái.

Lam Ngọc Anh lắc qua lắc lại giống như con gà con vậy.

Hoàng Trường Minh ép cô về phía bệ rửa mặt, cúi đầu xuống lại hôn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK