Mục lục
Truyện Ôm tôi nhé cô gái nhỏ – Lam Ngọc Anh – Hoàng Trường Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 674

Đến ngay cả cô cũng không biết những chuyện kế tiếp xảy ra như thế nào, tay đã tựa lên lồng ngực anh, gáy bị đôi bàn tay anh ôm lấy, hơi ngửa đầu tiếp nhận nụ hôn đang càng ngày càng sâu của anh.

Môi lưỡi quấn lấy nhau, hai người cũng dần dần khống chế không được mà động tình.

Lam Ngọc Anh bị anh bao lại ở đằng trong góc số pha, cảm giác được có bàn tay đang từ eo cô di chuyển lên trên.

Đèn thủy tinh ở trên trần nhà chói vào mắt, cô mới tỉnh táo lại một chút.

Thở hổn hển nhắc nhở anh: “Đây là phòng khách”

Bây giờ trong phòng khách yên tĩnh chỉ có hai người bọn họ, nhưng tầng một là nơi chú Lý và thím Lý ở, mặc dù hai người đã có tuổi, đi ngủ khá sớm, nhưng nếu như lúc này không cẩn thận mà đi tiểu đêm, thế thì cô còn sống nổi không.

“Ừm.” Hầu kiết Hoàng Trường Minh nhấp nhô, lập tức bế cô lên: “Chúng ta về phòng”

Cửa phòng ngủ vừa mở ra, Lam Ngọc Anh liền ngã vào trong giường lớn.

Trong không gian đều tràn ngập hơi thở nam tính của anh, không có mở đèn, trong nháy mắt quần áo liền bị cởi từng cái một vứt trên mặt đất.

Khi giọng nói đứt quãng vang lên, cô mới ý thức được rằng, mình đã đần đần độn độn lại bị anh đè lên giường rồi.

Nếu nói buổi sáng trước đó trong phòng tắm phát huy chưa tận hứng thì tối hôm qua, Hoàng Trường Minh hoàn toàn lâm vào điên cuồng, dường như không có thời điểm ngừng lại.

Chỉ cần con mắt cô cụp xuống vừa muốn chìm vào giấc ngủ, một giây sau liền bị anh hôn đến tỉnh, chồm người lên đè cô ở dưới thân thể cường tráng, cấp bách giống như người đi tìm kiếm suối nước ngọt ở trong sa mạc.

Chính vì như vậy đã đưa đến hậu quả là, sáng ngày thứ hai khi Lam Ngọc Anh tỉnh lại, từng đốt xương trên toàn thân đều giống như sắp tan ra thành từng mảnh.

Trong tầm mắt, khắp nơi đều là những đồ trang trí tràn ngập hương vị nam tính, đồng thời cũng làm cho cô nhớ tới những chuyện càn rỡ của buổi tối hôm qua.

Di chuyển đổi tay, phát hiện ra rằng ở dưới lớp chăn bản thân đang trần như nhộng. Lam Ngọc Anh nhìn chung quanh một chút, trên giường lớn chỉ có một mình cô, đệm giường bên cạnh đã lạnh rồi, Hoàng Trường Minh dường như đã sớm tỉnh lại.

Không nhìn thấy người, cô vén chăn lên, đi nhặt từng cái quần áo bừa bộn trên đất lên rồi lại mặc từng cái vào.

Đợi cô khóa kéo khóa quần jean xong, lúc ngẩng đầu lên, sau lưng bỗng vang lên một giọng nói ung dung chậm rãi.

“Ngọc Anh, em quên mặc quần lót”

Lam Ngọc Anh mạnh mẽ quay đầu, không biết từ lúc nào có một bóng dáng cao lớn dựa vào cửa phòng tắm, nửa người trên ở trần chỉ mặc một chiếc quần dài, dường như là mới rửa mặt xong đang cầm trong tay chiếc dạo cạo râu điện.

Nghe thấy lời nói của anh, hiểu ra rằng anh đã nhìn hết từ đầu tới đuôi lập tức mặt đỏ tới mang tai. Về phần cái quần lót.

Cô đầu có quên mặc đầu, rõ ràng là đêm hôm qua có người quá mức thô bạo xé nát luôn rồi!

Lam Ngọc Anh trừng mắt về phía anh, xấu hổ chỉ ra: “Sao anh lại nhìn lén người ta mặc quần áo thế!”

“Anh quang minh chính đại nhìn.” Hoàng Trường Minh mặt dày trả lời.

“..” Lam Ngọc Anh tức giận.

Cô nhấc chân vòng qua cuối giường, bởi vì tối hôm qua tiêu hao quá nhiều thể lực, hai chân còn chưa đi được hai bước đã lảo đảo, suýt chút nữa thì ngã sấp xuống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK