Mục lục
Truyện Ôm tôi nhé cô gái nhỏ – Lam Ngọc Anh – Hoàng Trường Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 362

Yết hầu khẽ nhúc nhích, tiếng cười trầm thấp vang lên: “Em muốn nuôi anh?”

“Đúng, mặc dù em kiếm không nhiều tiền…” Lam Ngọc Anh có hơi xấu hổ, nhưng giọng nói vẫn rất chân thành: “Nhưng mà em sẽ cố gắng làm việc, còn có thể làm bán thời gian! Lúc còn chưa quen anh, tuy rằng em cũng chưa từng làm bán thời gian trong quán pub! Em thấy đơn giản thôi! Mỗi ngày chúng ta có thể đi chợ bán thức ăn mua thức ăn, sau đó về nhà em nấu cho anh ăn, anh muốn ăn gì cũng được!”

Hoàng Trường Minh không trả lời.

Lam Ngọc Anh hơi khẩn trương, khẽ cắn bờ môi: “Hoàng

Trường Minh, có phải anh không tin những lời em nói?”

Hoàng Trường Minh lắc đầu, đôi mắt sâu thẳm chăm chú nhìn cô, cuối cùng kéo tay của cô, mở ra, hôn vào lòng bàn tay, giọng nói trầm thấp vang lên: “Anh sống đến chừng này, từ xưa tới nay chưa từng có ai nói với anh những lời này.”

Lam Ngọc Anh há mồm, còn muốn nói điều gì đó, đột nhiên lại bị anh hôn.

So với hai lần trước thì kịch liệt hơn nhiều.

Kết thúc nụ hôn, đầu lưỡi của cô cảm thấy tê tê.

Hoàng Trường Minh đứng dậy, ôm cô ngồi lên đùi, bỏ bút máy xuống, dắt tay của cô: “Còn lại để ngày mai rồi làm tiếp, chúng ta về nhà đi!”

Vào cửa, Lam Ngọc Anh chạy nhanh tới nhà bếp.

Rửa tay sạch sẽ, đeo tạp dề vừa mới mua, bắt đầu nấu ăn.

Ở trong siêu thị cô đã mua mấy miếng xương đầu bò tươi ngon, dùng nước lạnh rửa qua, sau đó hầm trong lửa lớn, bỏ hành và gừng vào, lại cho thêm chút sữa bò. Sau khi cô xào rau xong thì cốt tủy đã tiết ra hết, trong phòng bếp đều là mùi thơm.

Dường như Hoàng Trường Minh cũng ngửi được mùi thơm mà đi vào phòng bếp, thấy cô dùng thìa khuấy, cười giỡn nói: “Muốn uống nước hầm xương em nấu thật không dễ dàng.”

Lam Ngọc Anh xấu hổ, vội vàng đẩy anh: “Anh đi rửa tay đi, rất nhanh có thể ăn rồi!”

“Ừm.” Hoàng Trường Minh quay người đi ra ngoài.

Sau khi dọn ra bàn ăn, hai người ngồi đối mặt với nhau, dường như đã rất lâu rồi không ăn cùng nhau như thế, bỗng nhiên cảm thấy bữa cơm thật ấm áp.

Lam Ngọc Anh liên tục gặp thức ăn cho anh: “Hoàng Trường Minh, anh ăn nhiều một chút!”

Luôn cảm thấy sau khi chia tay, dường như anh đã gầy đi rất nhiều. Nhất là bây giờ khi đã đến Long Thành, cô muốn bồi bổ thêm cho anh một chút, trong đầu đã bắt đầu nghĩ ngày mai nấu món gì cho anh.

“Để anh rửa bát.” Ăn xong Hoàng Trường Minh mới nói.

Lam Ngọc Anh không từ chối, ánh mắt lại lóe sáng: “Vậy em đi tắm trước.“

Trong phòng bếp, sau khi tiếng nước đã tắt đi, liền vang lên tiếng bước chân.

Hoàng Trường Minh quay đầu, thấy Lam Ngọc Anh vừa mới tắm xong. Đôi mắt sâu thẳm của anh híp lại, trong đôi mắt càng tối hơn. Bởi vì lúc này cô mặc quần áo, dưới ánh đèn, áo ngủ báo văn bằng voan mỏng vừa mỏng manh lại trong suốt. Bỗng nhiên anh hiểu vì sao cô không đợi anh cùng đi siêu thị.

“Ưm… Anh rửa xong rồi à?” Cô xấu hổ nói quanh co.

Hoàng Trường Minh không trả lời mà hỏi lại: “Sao lại mặc thế này?”

Lam Ngọc Anh cắn môi, ngượng ngùng đón lấy ánh mắt anh: “Không phải anh thích thế này sao?”

“Ừm.” Hoàng Trường Minh âm ừ.

Hầu kết giật giật, nhưng anh không có bất kỳ hành động nào, mà đi lướt qua cô, đi vào phòng tắm, cũng định tắm rửa.

Vừa thảo hai nút của chiếc áo sơ mi, sau lưng lại vang lên tiếng bước chân. Anh nhìn qua tấm gương, cố ý hỏi: “Sao vậy?”

“Em giúp anh pha nước tắm.” Lam Ngọc Anh mặt dày, nói.

Trong phòng tắm, nước trong vòi hoa sen đã chỉnh về nhiệt độ thoải mái dễ chịu.

Cô đỏ mặt từ bên trong đi ra, ở trước mặt anh nhón chân lên: “Em cởi giúp anh…”

Hoàng Trường Minh không nói không cho, giống như cười mà không phải cười nhìn cô, mặc cho cô vụng về cởi ra.

Một nút, hai nút…

Toàn bộ nút của áo sơ mi đã được mở ra, Lam Ngọc Anh không thèm đếm xỉa chạm vào môi mỏng của anh.

Trong đáy mắt Hoàng Trường Minh trở nên nóng bỏng, nhìn dáng vẻ đang phục tùng cho anh. Còn anh lúc này như lang như hổ, hai tay rũ xuống bên chân không hề động đậy.

Thấy anh vẫn không hề có sự phản hồi và phản ứng nào, Lam Ngọc Anh dần cảm thấy thua trận, bởi vì không hề giống với dự đoán của cô. Trước kia cô mặc quần áo xuyên thấu như thế, dường như anh có thể xé nát tại chỗ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK