Mục lục
Truyện Ôm tôi nhé cô gái nhỏ – Lam Ngọc Anh – Hoàng Trường Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 969

Lam Ngọc Anh cau mày, cũng trở nên tức giận: “Trịnh Phương Vũ, cô còn muốn làm cái gì nữa hả?”

Trịnh Phương Vũ không nhìn qua Hoàng Trường Minh, dường như xem như anh không tồn tại, ánh mắt gắt gao nhìn chảm chấm vào cô: “Nếu như tôi nói là, vốn dĩ tới không muốn bỏ thuốc diệt chuột hại cô, cô có tin không?”

Lam Ngọc Anh há miệng, Trịnh Phương Vũ thấy cô không có trả lời, cần chặt răng, bướng bỉnh mà nói: “Bỏ đi, cô thích tin hay không thì tùy!”

Nói xong, liền quay người nhanh chóng chạy đi mất.

“Không cần để ý cô ta” Hoàng Trường Minh quay người, ôm vai cô, sau khi thấy Trịnh Phương Vũ tời đi mới buông bỏ lớp phòng bị Lam Ngọc Anh gật đầu, lúc ngồi vào trong xe, cô nhịn không được mà quay đầu nhìn một cái, không hiếu vì sao, trong nháy mắt vừa rồi, cô bỗng nhiên có chứt tin tưởng vào lời nói của Trịnh Phương Vũ.

“Trịnh Vũ Sơ vốn không lập tức rời đi, mà là ngồi xổm ở trước cửa biệt thự.

cô ta cũng không dám vào nhà, sợ phải thấy khuôn mặt tức giận của ông cụ Sang, lúc nãy cô ta đi từ trong nhà ăn chạy ra, như là một con cún nhỏ lang thang không có nhà để về vậy, cô đơn lẻ loi mà ngồi bên đường, căn bản không có ai thèm đến tìm cô ta.

‘Vừa nghĩ đến ánh mắt tức giận cũng với trách móc của mỗi người, trong lòng Trịnh Phương Vũ cảm thấy vô cùng tủi thân cô ta cũng đã nhận thức được mình đang đùa với lửa.

Nhưng mà cô ta chỉ là đơn thuần là tức giận việc Lam Ngọc Anh chạy đến mách tội của mình với ông cụ Sang, làm cho cô ta phải cúi đầu xin lỗi, sự bực dọc trong tim ngày càng trở nên sâu hơn, không thế đế cho Lam Ngọc Anh đắc ý mà nhận lời xin lỗi của mình, cùng phải gặp chút khó khăn thôi!

Rõ ràng là cô ta tự mình chạy đến tiệm thuốc mua thuốc xổ, cũng là chính mình mài ra thành bột, cuối cùng làm sao lại biết trở thành thuốc diệt chuột được!

Mặc dù cô ta ghen ghét Lam Ngọc Anh, nhưng không có lá gan lớn như vậy, muốn thực sự hại chết người, ngay cả chuyện lần trước ở khách sạn, cô ta cũng đặc biệt dặn dò người phục vụ, bảo đều để lại quần áo cho hai người, chính là lo sợ sau khi chuyện xảy ra, Lam Ngọc Anh sẽ nghĩ không thông các loại.

Đối mặt với sự trách móc của cả nhà, Trịnh Phương Vũ thực sự là có trăm miệng cũng không thể giải thích được, bởi vì ngay cả cô ta cũng không biết đang xảy ra chuyện gì nữa.

Nghĩ đến đó, mũi Trịnh Phương Vũ cay cay, thiếu chút nữa nước mắt lại lăn dài, lúc cánh của phát ra tiếng động, sau khi một nhà ba người Lam Ngọc Anh rời đi, hai cha con Lê Hoài Lâm và Lê Tuyết Trinh cũng từ trong đi ra, cô ta lại bưồn bực mà chạy tới “Chú, cháu có lời muốn nói với chị Trinh!”

Lê Hoài Lâm và Lê Tuyết Trinh đều bị dọa sợ, lập tức nhíu mày, những lời trách móc của Lê Hoài Lâm cuối cùng cũng nuốt trở vào, dù sao cũng là đứa cháu ngoại duy nhất của mình, vẻ mặt không tốt lầm mà gật đầu: “Được, hai chị em mấy đứa nói chuyện đi, chú đi vào trong xe chờ!”

Lê Hoài Lâm đi ra khỏi dân trước, ngồi vào trong xe, chỉ còn hai chị em bọn họ Trịnh Phương Vũ hùng hổ bước lên, lên giọng chất vấn: “chị Trinh, là chị đúng hay không?”

“Phương Vũ, em đang nói cái gì thế?” Lê Tuyết Trinh một mặt khó hiếu.

“Chị đừng có giả vờ!” Trịnh Phương Vũ nghiến răng, tức giận mà trợn mắt nhìn cô ta: “Chị Trinh, nhất định là chị, em nghĩ tới nghĩ lui, thật sự không nghĩ ra được! Em thực sự đã mua thuốc xổ, người bán thuốc không thể nào đưa nhầm thuốc cho em được, hơn nữa trên lọ thuốc ghi rành rành mấy chữ, làm thế nào là thuốc diệt chuột được! Chuyện này em chỉ nói với chị, ngoại trừ chị ra, còn có thể là ai được cơ chứ!”

Lê Tuyết Trinh nghe vậy thở dài một hơi, lắc đầu nói: “Phương Vũ, không phải chị đã nhắc em rồi sao, làm sao em lại có gan lớn như vậy hả! Lúc đó em nói với chị là thuốc xổ, cho nên chị mới không để ý, nếu như chị biết bên trong chính là thuốc diệt chuột, chị nhất định đã sớm ngăn em lại rồi!”

Ánh mắt Trịnh Phương Vũ chảm châm vào cô ta, tựa như đã chắc chắn được lời nói của cô ta là giả, nhưng trong lòng, trực giác lại nói với mình rằng không phải, cố ý nói: ‘Em vẫn cho rằng, chuyện này là do chị làm! Chị không thừa nhận cũng không sao, chờ em tìm được người hầu kia hỏi cho rõ!”

Lê Tuyết Trình nghe xong, biểu cảm trên mặt không hề thay đổi.

Người hầu gì

Sau khi sự việc lúc đó bị đổ vỡ, ông cụ Sang đã ra lệnh cho quản gia đuổi người hầu đó đi rồi Bây giờ đang cầm tiền của Lê Tuyết Trinh, chắc là đã sớm ngồi trên tàu hỏa về quê rồi, cho dù Trịnh Phương Vũ đi tìm được cô ta thì làm gì được cơ chứ, chuyện là do cô ta tự mình sai bảo, thuốc cũng là do chính tay cô ta đưa cho, mặc dù bây giờ chuyện hỏng rồi, đầu sở gây ra cũng chính là cô ta, không hại được thêm ai khác nữa, bây giờ phải ngậm bồ hòn làm ngọt, cô không muốn cũng phải muốn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK