Mục lục
Truyện Ôm tôi nhé cô gái nhỏ – Lam Ngọc Anh – Hoàng Trường Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 366

Ngày hôm sau, Hoàng Trường Minh chỉ có việc vào buổi sáng.

Lúc mười hai giờ trưa, quả nhiên Hoàng Thanh Thảo lại tới, lại còn nói muốn ăn cơm do cô làm. Hoàng Trường Minh không đồng ý, nên dẫn hai người đi ra ngoài ăn.

Mùa đông, nồi lẩu luôn là thứ được yêu thích nhất, là món không thể thiếu, mỗi người một nồi đồng nho nhỏ.

Hoàng Thanh Thảo húp vài ngụm nước bắp luộc, quan tâm nhìn về phía cháu trai: “Cháu đã quen thuộc với Long Thành này chưa?”

“Cũng tạm ổn rồi.” Hoàng Trường Minh cong môi.

“Trường Minh, tiếp theo cháu có tính toán gì không?”

“Hum?”

Hoàng Thanh Thảo thấy thế thì nhíu mày: “Chẳng lẽ cháu vẫn dự định tiếp tục chờ ở nơi rách nát này sao?”

Hoàng Trường Minh là đứa bẻ mà bà nuôi từ nhỏ đến lớn, vừa sinh ra đã mất cha thì mę, đem sự đau xót khi mất vợ trút lên người anh. Cho nên, lúc đó bà không để ý người khác nhìn thế nào, cô gái còn chưa lấy chồng đi đâu cũng dẫn anh theo, hoàn toàn coi anh như con đẻ.

Mặc dù cảm thấy chuyện anh từ chối đính hôn là chuyện tốt, nhưng cũng rất đau lòng. Dù sao cháu trai cũng là người tài giỏi, cái gì cũng đều làm được tốt nhất, xuất thân lại cao, bây giờ lại phải hạ thấp bản thân mà làm việc trong một công ty nhỏ.

Lam Ngọc Anh cũng có suy nghĩ như thế, nên cũng nhìn về phía anh.

“Nếu thế thì sao?” Hoàng Trường Minh lại nói với thái độ lạnh nhạt.

“Đời này của cha cháu vẫn có tính xấu kia, đã nói là làm, không cho phép cháu ngỗ nghịch. Nhưng mà cháu lại vẫn cứ đứng trên họng súng, chỉ sợ trong một thời gian ngắn sẽ không nguôi giận…” Hoàng Thanh Thảo thở dài, suy nghĩ, ngẩng đầu lên hỏi: “Nếu không thì cháu đến công ty Hữu Thảo của cô đi?”

Hoàng Trường Minh nghe vậy, nhíu mày bỏ đũa xuống.

“Cô, cháu không có ý định ăn bám.”

Hoàng Thanh Thảo đang muốn cười mắng hai câu, lại nghe thấy anh nhìn về người bên cạnh mà nói: “Ngọc Anh nói cô ấy sẽ nuôi cháu, nên cháu chỉ ăn bám vào cô ấy.”

Thật sự không kịp đề phòng đã đón mở cơm chó này.

Bỗng nhiên Hoàng Thanh Thảo cảm thấy tay rất ngứa, nhưng bây giờ đang ở bên ngoài, không thể tùy tiện dùng vũ lực. Vì thế bà lấy đĩa rau thơm kế bên, bỏ vào nồi lẩu của anh.

“Ơ!” Lam Ngọc Anh nhìn Hoàng Trường Minh, khỏe mỗi cô co rút lại.

Hoàng Thanh Thảo lấy khăn giấy ra lau, hừ một tiếng: “Dám ân ái trước mặt cô à!”

“…” Lam Ngọc Anh không dám nói nhiều.

Sau một tiếng, ăn xong lẩu, bọn họ đi ra ngoài.

Cô cháu Hoàng Thanh Thảo và Hoàng Trường Minh đi trước, Lam Ngọc Anh im lặng đi theo phía sau, nghe hai người bọn họ nói chuyện thì đầu càng cúi thấp, mặt càng đỏ hơn.

Nguyên nhân xảy ra chuyện này là do lúc tính tiền, Hoàng Thanh Thảo nói bà muốn về Sài Gòn. Cô mới nhớ ngày mai là thứ hai, mà cũng không thể xin nghỉ phép nữa, bây giờ hai người đang bàn bạc giờ giấc.

“Hai giờ nữa, cô và Ngọc Anh sẽ phải lái xe về Sài Gòn!”

“Hai giờ?”

Hoàng Thanh Thảo dương dương đắc ý: “Ừ đúng!”

“Hai giờ đủ thì làm gì chứ!” Vẻ mặt Hoàng Trường Minh trở nên nặng nề, suýt chút nữa đã nói tục.

“Vậy nhiều nhất thì thêm ba mươi phút thôi!” Hoàng Thanh Thảo ra vẻ miễn cưỡng: “Không thể nhiều hơn nữa!”

Trước khi lên xe lại vẫy tay với Lam Ngọc Anh ở phía sau lưng, liếc mắt nhìn vẻ mặt chưa thỏa mãn dục vọng của cháu trai, lại nhìn về cô bé ngốc nghếch kia, bóp mặt cô: “Đồ ngốc, đừng cho ăn no quá nhé!”

mặt Lam Ngọc Anh đỏ lan đến sau tai.

Thứ hai, ngày đầu tuần bắt đầu công việc.

Lam Ngọc Anh ôm lấy một bỏ hoa hồng to vô cùng xinh đẹp, mùi hương phảng phất ở chóp mũi, làm cô đi đường cũng cảm thấy chóng mặt.

Đi vào trong thang máy, người ở hai bên đều muốn nhường cho cô chút chỗ. Đến khi đi vào văn phòng, quả nhiên đã hấp dẫn ánh mắt của mọi người, cô ngượng ngùng đến nỗi sắp chốn đầu vào trong bỏ hoa.

Buổi sáng, cô vừa mới đi vào văn phòng thì đã có nhân viên chuyển phát nhanh đi tới, đưa hoa cho cô bảo cô ký tên vào.

Lam Ngọc Anh vừa quẹt thẻ xong, không có cách nào khác, đành phải ôm bó hoa hồng lên lầu.

“Ôi, thật đẹp quá!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK