Mục lục
Truyện Ôm tôi nhé cô gái nhỏ – Lam Ngọc Anh – Hoàng Trường Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 310

“Trùng hợp quá nhỉ.” Tiêu Thành Vân bất ngờ nhướng mày nói một câu, rồi hơi ngừng lại một chút mới hỏi: “Anh có một người bạn vừa hay cũng bay đến tối nay. Lát nữa anh đi ra sân bay đón, em có muốn tiện đường đi luôn không?”

Đón ở sân bay sao.

Lam Ngọc Anh suy nghĩ nhanh mấy giây rồi gật đầu: “Được thôi.”

Một tiếng đồng hồ sau, chiếc xe đã lao đi trên đường cao tốc hướng ra sân bay, phía trước là trạm thu phí.

Lam Ngọc Anh ngôi ở ghế lái phụ có phần căng thẳng, nhưng cũng rất phấn khích. Tưởng tượng lát nữa khi nhìn thấy mình ở sân bay, Hoàng Trường Minh nhất định sẽ rất bất ngờ.

Sau khi đỗ chiếc xe thể thao vào bãi đỗ ngoài trời, hai người họ đều tự động cởi dây an toàn, đẩy cửa xe ra. Bấy giờ Lam Ngọc Anh mới phát hiện chẳng biết di động của mình đã rơi xuống khu ghế từ lúc nào. Cô vội vàng nhặt lên xem, phát hiện có cuộc gọi nhỡ Người gọi là Nguyễn Phong.

Lam Ngọc Anh hơi kinh ngạc, vì anh ấy gọi liên tục ba cuộc. Anh ấy không phải Hoàng Trường Minh, sẽ không gọi liên tục cho đến khi người ta chịu nhận mới thôi. Lúc trước khi tìm cô, anh ấy thường chỉ gọi một cuộc, đợi khi nào cô nhìn thấy sẽ gọi lại.

Vừa đi vào trong đại sảnh sân bay, cô vừa gọi lại, nghi hoặc hỏi: “Anh Nguyễn Phong? Anh gọi cho em a?”

“Đúng vậy. Sao em không nghe máy the?”

“Ban nãy em không nghe thấy.” Lam Ngọc Anh giải thích. Nghe ngữ khí của anh ấy có vẻ khác lạ, cô mới tò mò hỏi: “Anh Nguyễn Phong, sao vậy, tìm em có phải có chuyện gì quan trọng không?”

Nguyễn Phong ngừng lại mấy giây, rồi bất ngờ lên tiếng với vẻ nặng nề: “Ngọc Anh, chia tay với tổng giám đốc Trường Minh đi “Anh Nguyễn Phong Lam Ngọc Anh sững người.

“Ngọc Anh, em biết đấy, anh chưa bao giờ muốn em bị tổn thương cả. Hai người không hợp nhau, không thể tiếp tục ở bên cậu ta được nữa, nếu không em sẽ đau khổ”

“Anh Nguyễn Phong, rốt cuộc anh đang nói cái gì vậy…”

Lam Ngọc Anh nhíu mày, đây không còn là lần đầu tiên cô nghe thấy câu nói này nữa, vô cớ cảm thấy rất khó chịu.

Đã bước vào trong đại sảnh, cô chuẩn bị ngắt máy, đầu kia Nguyễn Phong lại có phần sốt sắng, gần như hét lên: “Hoàng Trường Minh có vợ chưa cưới rồi.”

Hơi thở Lam Ngọc Anh như dừng lại.

Trong đầu có có một tiếng sấm vang rền, loa phát thanh cũng đúng lúc này thông báo chuyến bay từ New York đã hạ cánh.

Bên trong liên tục có người đi ra đi vào, hình như cô đã nhìn thấy bóng hình cao lớn ấy. Cô đang chuẩn bị tiến tới thì lại thì có bằng dừng lại, bên cạnh anh còn có một bóng hình thanh mảnh khác, đang đi song song ra ngoài.

Máu trong người Lam Ngọc Anh như đông cứng lại.

Bên tại cô không ngừng lặp đi lặp lại câu nói cuối cùng của Nguyễn Phong “Anh đã nhìn thấy cậu ta tại sân bay New York, đi cùng với cô vợ chưa cưới. Họ đã cùng nhau về nước rồi.”

Hoàng Trường Minh vẫn mặc bộ vest đen làm bằng thủ công, tôn lên vóc dáng cao lớn vạm vỡ mà không ục ịch, cà vạt thắt chỉn chu không chút xê lệch.

Còn bên cạnh anh có một cô gái đi song song, dáng người cao ráo, ăn mặc tuy không quá nổi bật nhưng cũng nhìn ra được những thứ hàng hiệu mà cô ta khoác lên người. Mái tóc dài xoăn bông bềnh để thả sau gáy, nhẹ nhàng đúng đưa theo từng bước chân.

Phan Duy đi theo phía sau, giữ một khoảng cách nhất định, có vẻ như để lại khoảng không gian cho hai người phía trước.

Lam Ngọc Anh đứng lệch sang một bên trước cửa ra, còn hai người họ đi thẳng một mạch ra ngoài. Cô giương mắt nhìn một cặp xứng đôi vừa lửa đi ngang qua trước mắt mình. Vì Hoàng Trường Minh đang nói chuyện với cô gái ở bên cạnh nên không hề chú ý tới sự tồn tại của cô.

Cô thật sự không dám tin, anh mặt của cô dần trở nên mơ hồ.

Khi tập trung tinh thần nhìn lại lần nữa thì họ đã đi tới trước cửa đại sảnh. Cho dù cô gái kia đi giày thể thao nhưng cũng không hề thấp. Lúc này hai người họ còn đang tiếp tục nói gì đó, trông khá thân mật và ngọt ngào. Cô ta bỗng nhiên bật cười, góc nghiêng lộ ra má lúm đồng tiền xinh xắn.

Hình ảnh này giống như một bức tường chặn thẳng về phía Lam Ngọc Anh.

Có một khoảnh khắc, Lam Ngọc Anh cảm thấy đầu óc như bị choáng váng.

Hình như có nhận ra đối phương.

Chính là người trên bức ảnh mà Lam Ngọc Thiên gửi tin nhẫn đính kèm tập tin cho cô.

Có điều, khi Hoàng Trường Minh đưa ra đề nghị hẹn hò, cô đã tự đồng chọn cách phớt lờ cô ta trong tiềm thức của mình, đơn thuần cho rằng là do Lam Ngọc Thiên cố tình tung ra mà thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK