Chương 390
Thiết kế của vườn hoa khá đẹp, mặc dù bây giờ thời tiết lạnh lẽo, nhưng vẫn có rất nhiều bệnh nhân đang tản bộ ở bên trong, hít thở không khí trong lành.
Cô đi về phía trước, cách đó không xa trên ghế dài có một bóng người quen thuộc.
Lam Ngọc Anh không khỏi đi tới, cực kỳ kinh ngạc: “Tiểu Thành Vân?”
Đối phương ngẩng đầu là một gương mặt quen thuộc khiến cô chắc chắn mình không nhìn lầm.
Bên ngoài anh mặc một chiếc áo khoác màu xanh quân đội cổ cứng, bên trong là chiếc áo cổ chữ V mỏng nhẹ làm lộ xương quai xanh hai bên, thậm chỉ còn tưởng rằng đó là chiếc áo tay lỡ, trời lạnh như thế này, mà anh lại ăn mặc thiếu vải như thế.
“Lam Ngọc Anh?” Tiêu Thành Vân cũng kinh ngạc.
“Sao em lại ở đây? “Anh làm gì ở đây?”
Cả hai gần như hỏi đối phương cùng lúc.
Lam Ngọc Anh giải thích trước: “Em đến thăm một người quen”
“Giống anh, anh cũng tới thăm một người bạn.” Tiêu Thành Vân gật đầu.
“À, bạn anh không sao chứ?” Lam Ngọc Anh lên tiếng hỏi.
“Không sao.” Tiêu Thành Vân lắc đầu, anh cúi xuống vuốt ve tượng phật bằng ngọc trên cổ, hồi lâu sau mới chậm rãi buông ra, cười nhẹ: “Nhưng cô ấy quá ngốc rồi
Chuyện này liên quan tới người khác, Lam Ngọc Anh cũng không muốn hỏi tiếp.
Cô kh người ngồi xuống, túi áo khoác hơi nông, chìa khóa xe liền rơi xuống.
Tiêu Thành Vân đưa tay giúp cô nhặt lên, anh biết cô không có xe, hơn nữa nhìn logo Land Rover phía trên, không cần hỏi, cũng biết rõ đây là xe mà chỉ đàn ông mới lái hợp.
Anh đưa trả lại cô, đồng thời hỏi: “Lam Ngọc Anh, em chưa chia tay với Hoàng Trường Minh sao?”
“Ừ.” Lam Ngọc Anh gật đầu.
Tiêu Thành Vân dường như cũng không thấy quá bất ngờ, nhưng không nghe ra được thái độ của anh từ giọng nói: “Xem ra anh ta từ chối đỉnh hôn là vi em.”
“Hả?” Lam Ngọc Anh nghe vậy thấy vô cùng kinh ngạc “Tiêu Thành Vân, sao tin tức của anh nhanh thế?”
Hiện tại nếu như tìm vẫn có thể thấy tin tức về việc đính hôn của Hoàng Trường Minh với vợ chưa cưới, ngay cả khi cô đã nghe Hoàng Thanh Thảo nói rõ sự thật, nhưng không ngờ Tiêu Thành Vân cũng biết rõ chuyện bên trong như vậy.
“Ha ha.” Tiêu Thành Vân cười ngượng ngùng hai cái
Dừng một chút anh lại hỏi cô lần thứ hai: “Gần đây em có liên hệ với anh Phong không?”
“Không có… Lam Ngọc Anh lắc đầu.
Tiêu Thành Vân không nói gì nữa, thay đổi đề tài nói chuyện, xoa hai tay: “Hôm nay thật là lạnh! Lạnh đến nỗi hai đùi của anh cũng run lên!”
“Ai bảo anh mặc ít!” Cô dở khóc dở cười.
“Không nói chuyện với em nữa, nếu còn ngồi tiếp anh sẽ đông lạnh thành tượng đá mất, anh còn có kế hoạch lớn vĩ đại chưa thực hiện, không thể trở thành phong cảnh của vườn hoa này được! Lam Ngọc Anh, anh đi trước! Hôm nào có thời gian sẽ tìm em!” Tiêu Thành Vân dường như đã lạnh không chịu nổi, run run đứng lên.
“Ừ” Lam Ngọc Anh gật đầu
Trên lầu, trong phòng bệnh cao cấp.
Lúc Hoàng Trường Minh đi ra khỏi thang máy tới trước phòng bệnh, cha Hoàng cũng trùng hợp vừa đến cửa.
Thấy anh, Hoàng Kiến Phong liền tức giận không chỗ trút: “Mày làm gì mà lề mề tới giờ mới đến đây!”
Hai tay Hoàng Trường Minh đút túi, vẻ mặt bình tĩnh.
“Đồ khốn nạn!” Hoàng Kiến Phong lớn tiếng trách mắng: “Hôm qua mày đã nói gì với con bé Tuyết Trinh, để buổi tối nó về uống thuốc ngủ! May mà phát hiện đúng lúc, nếu không có chuyện gì, mày gánh vác trách nhiệm được không?”
“Con không kêu cô ta tự sát.” Hoàng Trường Minh nhếch môi.
“Mày có phải muốn tạo tức chết không?” Hoàng Kiến Phong lập tức trừng mắt.
Y tá đi ngang qua thấy ồn ào liền nhíu mày nói: “Xin lỗi, hai người nói nhỏ chút được không, đây là bệnh viện!”
Lúc này Hoàng Kiến Phong mới thu lại sự tức giận, liếc nhìn phòng bệnh rồi lại nhìn con trai: “Mà thôi, mày tới thăm nó tao cũng không so đo với mày nữa, nhưng mà tao không muốn thấy chuyện này xảy ra lần nữa!”
“Tới đây thăm bệnh nhân mà không cầm theo gì hết à!”
Chú ý tới tay anh trống không, lại có chút muốn phát hỏa, may vẫn nhịn được, giật lắng hoa trên tay thư kỷ phía sau nhét vào trong ngực anh.