Chương 287
Người đó vẫn tiếp tục đi, có vẻ như lao thẳng về phía cô nhưng sau khi đứng lại thì người ấy lại lên tiếng nói với Hoàng Trường Minh: “Trường Minh, tới đây ăn à?”
Là một người đàn ông trung niên đã có tuổi, khoảng trên dưới năm mươi, ngữ khí rất thân thuộc.
Hoàng Trường Minh nghe vậy bèn ngẩng đầu lên, đứng hẳn khỏi ghế “Chú Hoàng”
“Từ xa chủ đã ngờ ngợ là cháu, cũng một thời gian không gặp rồi. Sao hả? Gần đây sức khỏe của bố cháu thế nào?”
“Rất tốt ạ.” Hoàng Trường Minh khẽ đáp.
“Vậy là tốt rồi! Gần đây khá bận, chú không có thời gian ghé chơi. Đợi tuần sau rảnh hơn, chủ sẽ tới tìm anh Phong câu cá. Gần đây mới mở một khu câu, câu cá ở đó đã lắm!” Đối phương cười hạ hạ nói xong mới quay sang phía bên cạnh rồi hỏi với vẻ hơi ngập ngừng: “Cô đây là Thấy người ấy tập trung đến mình, Lam Ngọc Anh lập tức sốt sàng căn môi đứng dậy theo.
Từ câu từ cũng có thể nghe ra, Hoàng Trường Minh và vị trưởng bối này khá thân, hơn nữa đối phương còn thân với bố của anh hơn. Thật ra thì có hơi ngượng, không biết bản thân có nên tránh mặt hay không.
Cô bầu hai tay vào nhau, nghe anh lên tiếng giới thiệu: “Bạn gái của cháu.
“Ồ, ha ha.” Đối phương rõ ràng đã sững người, chẳng mấy chốc bật cười: “Hai đứa tiếp tục ăn đi, bên kia chú còn đi với bạn!”
Hoàng Trường Minh gật đầu nói một câu: “Chú Hoàng đi ạ” rồi ngồi lại xuống bàn.
Lam Ngọc Anh cũng thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống vị trí của mình.
Cô cầm lại đũa lên, phát hiện Hoàng Trường Minh ở đối diện không nhúc nhích mà nhíu mày, có vẻ đang trầm tư chuyện gì.
Lam Ngọc Anh nuốt nốt miếng thịt bỏ rồi dè dặt hỏi: “Hoàng Trường Minh, anh sao vậy?”
“À, không sao.” Hoàng Trường Minh cất hết mọi cảm xúc đi.
Thấy cô cứ chớp mắt nhìn mình, anh gặp một ít thịt cho cô: “Ăn nhiều vào!”
“Ồ.” Lam Ngọc Anh củi đầu vì hiểu ra ý tử sâu xa của anh.
Khi cô len lén ngẩng lên nhìn thì anh đang bế cốc nước chậm rãi uống, sự thoải mái trên nét mặt anh khiến cô áo giác về mọi cảm xúc hỗn loạn vừa rồi của anh.
Ăn xong một bữa no nê trở về, dọc đường cũng không bị tắc xe, vì thế chiếc xe nhanh chóng dừng lại trước khu nhà cũ.
Khi vào tòa nhà, Hoàng Trường Minh đưa tay ôm lấy eo cô, gần như kéo cô đi thẳng lên tầng trên một cách nhanh chóng. Anh thẳng thừng rút chìa khóa nhà ra mở cửa.
Sau khi bước vào, chưa kịp bật đèn thì anh đã quay người đè cô lên cánh cửa.
Lam Ngọc Anh kháng nghị với anh nhưng không có tác dụng.
Cuối cùng, đừng nói là giường, ngay cả quần áo còn chưa cởi hết mà Hoàng Trường Minh đã giày vò cô một lúc lâu rồi.
Khi được bế vào phòng tắm, ánh mắt cô khẽ run rẩy, nói giọng thấp thoáng vẻ oán trách: “Sau này có thể có chút trình tự được không.“
Không thể tăm trước rồi làm hay sao…
Hoàng Trường Minh nhưởng mày, trong giọng nói vẫn còn lưu lại sự khản đặc của dấu vết kích tình ban nãy: “Ai bảo ngay từ lúc ở sân bay đã quyến rũ anh?”
“…” Lam Ngọc Anh cảm thấy mình còn oan hơn Thị Mầu nữa.
“Có cần anh tầm giúp em không?” Hoàng Trường Minh kéo bộ quần áo đung đưa trên người cô xuống.
“Không cần!” Cô lập tức lắc đầu.
Hoàng Trường Minh không chọc ghẹo cô nữa, đóng cửa phòng tắm lại.
Sau khi Lam Ngọc Anh tầm xong, đối tới anh vào tắm. Khi tiếng nước chảy ồ ồ dừng lại, cô dựa vào đầu giường mới khôi phục lại được chút sức lực nhưng khi vừa ngẩng đầu lên thì cô lại luống cuống cúi xuống.
Cơ thể cao lớn của Hoàng Trường Minh hoàn toàn lộ ra ngoài, thậm chí khăn tắm anh còn không buồn quấn vào.
Trên làn da màu đồng có những giọt nước chưa kịp lau khô. Dưới ánh đèn, cả cơ thể quyến rũ đầy mùi nam tính của anh bung ra, nhất là phần dưới hông, liếc một cái là đỏ mặt.
Người này!
Đúng là có khuynh cuồng bạo mà Hoàng Trường Minh cảm nhận được ánh mắt né tránh của cô, vốn dĩ đang định rút quần lót trong ngăn kéo ra nhưng lại thôi, cố tình cầm trong tay đung đưa đi về phía cô.
Chưa thấy ai dễ xấu hổ như cô, động một tỷ là đỏ mặt, hơn nữa không chỉ tại đỏ mà là đỏ khắp cả người.
Nhưng anh chỉ càng cảm thấy cô đáng yêu, càng không nhịn được muốn trêu chọc cô.
Hình ảnh gần trong gang quả thực khiến người ta muốn chảy máu mũi, Lam Ngọc Anh không chịu nổi đành lên tiếng kháng nghị: “Hoàng Trường Minh, anh có thể đừng trần nhông đi lại lung tung trong nhà “Sao hả?” Hoàng Trường Minh nhưởng mày.