Chương 312
Ngắt điện thoại, người đồng nghiệp đi từ phòng trà nước về hỏi cô: “Ngọc Anh, trưa nay cô thật sự không định ăn à? Không đói sao?”
“Tôi không đói, mọi người cứ ăn đi Lam Ngọc Anh lắc đầu.
Thời gian trôi qua rất nhanh. Tan ca về nhà, Lam Ngọc Anh đứng ngẩn người trong bếp một lúc lâu, cuối cùng vẫn quay ra mở cửa tủ lạnh, lấy chỗ mì vật và trứng chuẩn bị sẵn từ trước, mở vòi nước, bắt đầu rửa hành.
Hơn bảy giờ tối, cô bắt đầu mở nồi nước dùng sôi sục ra.
Sau khi nấu chín mì vớt ra bát, cũng là lúc cửa ra vào có tiếng bước chân vang lên. Cô ra mở, đứng bên ngoài là Hoàng Trường Minh.
Cô không nhìn thẳng vào mắt anh, mà giúp anh lấy dép ra thay, rồi vội vàng quay đi, nói một câu: “mì vẫn ở trong nồi, em vào múc ra đã Hoàng Trường Minh rửa tay rồi ngồi xuống bàn, cô cũng bưng mì lên đúng lúc này.
Hai bát mì bốc khói nghi ngút, trên mỗi bát đều có một quả trứng trần. Lấy đũa chọc ra, lớp lòng đào vàng ruộm chảy tràn ra ngoài.
“Thơm thật.” Hoàng Trường Minh hít hà.
Lam Ngọc Anh nhỏ tiếng thúc giục “Vậy anh mau ăn đi.”
Cô vừa dứt lời, Hoàng Trường Minh đã động đũa, liên tục gần mười ngày đi công tác, thứ anh muốn ăn nhất chính là bát mì do chính tay cô nấu.
Ăn xong, Lam Ngọc Anh bê bát đũa vào rửa.
Cô vừa vặn vòi nước, nhưng được ngón tay vào thì đăng sau có tiếng bước chân vang lên. Cô chưa kịp quay đầu thì cả người đã bất ngờ bị ai đó vác lên vai. Cô chỉ kịp nhìn thấy vòng ba và đối chân thắng tập của Hoàng Trường Minh.
“Em đang rửa bát mà.” Cô gấp gáp nói.
Lời kháng nghị vô hiệu, Hoàng Trường Minh vác cô lao thẳng vào phòng ngủ.
Khi hai người ngã xuống giường, anh giơ tay kéo cô lên: “Trốn đi đâu?”
“Nói nhớ anh cơ mà, hửm?” Hoàng Trường Minh vừa nói vừa đặt xuống những nụ hôn triền miên.
Lam Ngọc Anh không trốn, cô bị anh hôn đến mức thở dốc.
Hoàng Trường Minh nhưởng mày, năm chặt tay cô kéo xuống dưới, giọng nói đã hơi khăn hơn.
“Lát nữa để anh xem, em nhớ anh đến mức nào nào.”
Lam Ngọc Anh co rụt đổi tay nóng bỏng lại.
Sự thân thuộc của cả hai khiến cô biết lúc này anh đang rất khao khát.
Nhưng mọi sự nóng bỏng nơi đáy mắt và phả ra từ mũi anh chỉ khiến Lam Ngọc Anh cảm thấy lạnh lẽo.
Khi Hoàng Trường Minh không nói thừa thãi một câu, gấp gáp luôn tay xuống kiếm tìm, cuối cùng cô cũng đưa ra quyết định trong lòng, Hoàng Trường Minh… chúng ta chia tay đi.
Giữa chừng, cô dừng lại hai lần mới nói được một câu hoàn chỉnh.
Động tác của Hoàng Trường Minh lập tức khựng lại, anh nhíu mày: “Đừng đùa nữa.
“Chúng ta chia tay đi!”
Lam Ngọc Anh lặp lại lần nữa câu nói này, còn kiên định hơn ban nãy một chút . Đam Mỹ Sắc Đôi mắt u ám của Hoàng Trường Minh hơi nheo lại, đồng tử gần như co rút nhanh chóng dưới ánh đèn, nhưng tay anh vẫn đang vuốt ve cắm cô, cảnh cáo cô: “Lam Ngọc Anh, đừng cây được cưng chiều mà làm nũng, đang yên đang lành giở trò gì vậy?”
“Em nghiêm túc đấy.” Lam Ngọc Anh mím chặt môi, nhìn thẳng vào mặt anh.
Tuần trước tuy rằng cô bay tới Ma Cao nhưng trên thực tế, hai người họ chỉ thật sự quấn lấy nhau một tối mà thôi.
Từ lúc vào cửa, Hoàng Trường Minh đã khó mà kiểm soát bản thân mình. Từ ngày gặp cô, khao khát ngủ vùi suốt ba mươi năm đã thức tỉnh toàn bộ, gần như anh lúc nào cũng nhớ đến cô. Có điều, bây giờ mọi sự rục rịch, kích động sôi trào trong mạch máu đều vì vài ba câu của cô mà tắt ngấm như bị dội nước.
Lần này, Hoàng Trường Minh đứng lên, lùi xuống đuôi giường, gay gắt nhìn cô từ trên xuống, như chỉ muốn nhìn thấu cô đến tận cùng vậy.
“Em đang đùa với anh sao? Không vui đầu”
Lam Ngọc Anh chậm rãi ngồi dậy.
Ở góc độ này, cô buộc phải ngẩng đầu mới có thể nhìn rõ khuôn mặt anh.
Tuy rằng trên khuôn mặt không có sự thay đổi cảm xúc quá rõ nét, nhưng Lam Ngọc Anh biết, thật ra trong lòng anh giận dữ vô cùng, hai khóe miệng đã bắt đầu căng ra rồi.