Chương 426
Nhìn đôi mắt trầm tư và sâu thẳm không che giấu được sự lo lắng, cô nhẹ nhàng nói: “Em biết rồi.”
Hoàng Trường Minh gật đầu nhưng cảm thấy vẫn chưa yên tâm, đột nhiên anh cầm ví lấy ra vài tờ ngân phiếu vẫn chưa điền.
“Anh làm gì vậy?” Lam Ngọc Anh có chút sững sờ.
“Em cầm lấy chỗ này!” Hoàng Trường Minh nhét vào lòng bàn tay cô: “Để đề phòng, nếu ba anh lại muốn ném tiền cho em như lần trước, thì em cũng nên dùng tiền để ném lại!”
“…” Lam Ngọc Anh im lặng.
Số tiền ném đi ném lại này không phải đều là tiền của nhà họ Hoàng sao?
“Được rồi” Giọng cô nhẹ nhàng hơn, biết là anh đang nghĩ cho mình, dưới lầu vang lên tiếng còi xe, cô vội vàng giục: “Hoàng Trường Minh, anh mau đi đi, đừng để Phan Duy chờ lâu, để lỡ chuyến bay này là không được đâu!”
Hoàng Trường Minh gật đầu, ánh mắt lưu luyến: “Ngọc Anh, nhớ giữ gìn sức khỏe!”
“Được rồi, anh yên tâm” Mặt cô đỏ then.
Nhìn bóng dáng anh cao lớn xách hành lý bước ra khỏi phòng ngủ, Lam Ngọc Anh thu lại ánh mắt, quay người lại, cho đến khi tiếng đóng cửa vang lên từ ngoài hành lang. Mới xa mà cô đã bắt đầu nhớ vòng tay ôm cô trong lòng của anh rồi.
Bay qua bên kia đại dương, Hoàng Trường Minh đến sáng ngày hôm sau mới tới.
Khi anh gọi điện về, Lam Ngọc Anh vừa lúc kết thúc cuộc họp, nghe thấy giọng nói trầm ấm của anh ngọt ngào hỏi: “Anh đến nơi rồi à?”
“Ừ, anh vào thành phố rồi, bây giờ đang trên xe về trụ sở của cô Thảo” Hoàng Trường Minh trả lời cô, hình như có một Chương trình phát thanh tiếng Anh ở phía sau, anh hỏi cô: “Đêm qua ngủ ngon không?”
“Cũng khá ngon…” Lam Ngọc Anh thật thà nói.
Cô đã quá mệt mỏi sau cơn cuồng nhiệt hôm qua, không lâu sau khi anh ra sân bay, cô đã ngủ say đến khi trời sáng, thậm chí cô không mơ giấc mơ nào.
“Đồ vô tâm!” Hoàng Trường Minh trầm giọng mắng cô, giọng điệu trở nên trách móc: “Tối qua trên máy bay anh không ngủ được vì có yêu tinh nhỏ cứ đi lại trong đầu, khiến anh không thể nào ngủ được.
“Em không phải là yêu tinh…” Lam Ngọc Anh cắn môi.
Cho dù là cô ngang ngược thì anh vẫn có thể khiến cô đỏ mặt trong vài câu nói.
Nói chuyện được vài phút, giọng Hoàng Trường Minh bên kia đầu dây trở nên nghiêm nghị: “Ngọc Anh, anh đến công rồi.”
Lam Ngọc Anh nghe vậy ngoan ngoãn đáp lại và cúp máy.
Thời gian trôi thật nhanh, thoáng chốc, Hoàng Trường Minh đã đi Mỹ được năm ngày.
Trong khoảng thời gian này, anh ngày nào cũng gọi điện về cho cô, có khi là buổi sáng, có khi là buổi tối, thời gian không cố định, nhưng giọng nói lần nào cũng có vẻ mệt mỏi, hôm bữa còn nói hai đêm liên tiếp anh chỉ ngủ được ba tiếng đồng hồ.
Lam Ngọc Anh rất đau lòng, nhưng cô không thể giúp được gì ngoài việc cầu nguyện cho công ty của cô Hoàng Thanh Thảo có thể an toàn vượt qua đợt khủng hoảng này.
Cô biết, đây là một trận chiến khó khăn.
Nhưng Lam Ngọc Anh tin rằng, với năng lực của anh nhất định sẽ giúp được Hoàng Thanh Thảo vượt qua tình trạng khủng hoảng này, cô cũng không biết tại sao mình lại có lòng tin vào anh, giống như khi đó cô đã trả lời anh, không chút nghi ngờ, chính là suy nghĩ từ sâu trong lòng cô.
Buổi chiều cuối tuần khi cô đi siêu thị về, mở cửa vào nhà, sau khi cất từng thứ vào trong tủ lạnh, điện thoại trên tủ giày reo chuông.
Lam Ngọc Anh đi tới liếc nhìn, là số điện thoại từ máy riêng ở quê của bà ngoại.
Cô tươi cười cầm điện thoại, ghé vào tai: “Alo, bà ngoại ạ?”
“Ngọc Anh à, thím Triệu đây Âm thanh phát ra đầu dây bên kia không phải là giọng nói yêu thương của bà mà là một giọng vội vã của người phụ nữ trung niên.
Lam Ngọc Anh không còn lạ, thím Triệu là người được thuê để chăm sóc người già sau khi bà ngoại về quê, thỉnh thoảng cả hai có nói chuyện qua điện thoại, cũng chỉ là nói về tình trạng hiện tại của bà.
“Thím Triệu, thím vẫn khỏe chứ? Bà ngoại mấy ngày nay thế nào rồi ạ?” Cô cười hỏi.
Đâu dây bên kia là một khoảng lặng, cô đang tự hỏi rằng đã xảy ra chuyện gì, đột nhiên tiếng kêu của thím Triệu vang lên: “Ngọc Anh, cháu mau về đi !Bà ngoại cháu bị tai nạn rồi!”