Chương 15
Tất nhiên chân này không thể là chân của Lam Ngọc Thiên!
Cô nhìn lên, thấy Hoàng Trường Minh đang nhíu mày chậm rãi cắt thịt bò, chiếc đồng hồ bạch kim ở cổ tay anh ta sáng lấp lánh theo từng nhịp đung đưa của cánh tay. Lúc này, Lam Ngọc Thiên đang nói về nội dung bản tài liệu, anh ta nhàn nhạt đáp lại hai câu cuối cùng. Mắt anh ta ánh lên một nét cười thâm sâu, vẻ mặt điềm nhiên như không hề liên can tới chuyến du lịch hư hỏng của bàn chân dưới gầm bàn.
Người đàn ông này thật đáng giết …
Lam Ngọc Anh nằm chặt tay, nghiến răng nhìn anh ta chằm chằm.
Lời cảnh cáo trong mắt dường như vô dụng, bàn chân vẫn đi lên bừa bãi, xoa đầu gối và dường như càng đi vào sâu …
Cô đứng lên đằng hẳng một tiếng : “Ừm !”.
Ở phía đối diện, Hoàng Trường Minh và Lam Ngọc Thiên không hẹn mà gặp, đều nhướng mắt nhìn cô, một người thì bình tĩnh, một kẻ thì tỏ vẻ ngạc nhiên : “Chị ơi, chị có chuyện gì vậy?”
Lam Ngọc Anh đỏ mặt, không biết nói thế nào đành bịa bừa một câu : “Tôi… Tôi đi vệ sinh!”
Tháo khăn ăn trên người ra, cô quay người đi vào phòng tắm.
Sau khi rửa tay, cô nhúng nước lạnh và võ nhẹ lên mặt. Trong nhà hàng máy lạnh đầy đủ, mọi ngóc ngách đều mát mẻ, nhưng nhìn vào trong gương trông cô như một bệnh nhân đang bị sốt cao.
Vì túi xách vẫn còn ở trên ghế nên không có cách nào rời đi, Lam Ngọc Anh đành phải ngồi xổm bên cạnh thùng rác, lấy điện thoại di động ra chơi Snake Xenzia để giết thời gian. Mãi một lúc lâu sau, ước chừng thời gian đã gần đủ, cô nhìn vào gương một lần nữa và trở lại bàn.
Lam Ngọc Thiên uyển chuyển lấy khăn lau miệng rồi hỏi : “Chị, sao chị đi lâu như vậy? Anh Trường Minh và em ăn xong rồi!”
“Không sao, tôi cũng ăn no rồi.” Lam Ngọc Anh gật đầu mừng thầm.
Rời khỏi nhà hàng, trước khi Lam Ngọc Anh kịp mở miệng chia tay bọn họ thì Lam Ngọc Thiên đã đột nhiên tiến đến ôm lấy vai cô, nhìn lên Hoàng Trường Minh nũng nịu: “Anh Trường Minh, hôm nay tài xế nhà em nghỉ làm. Hay anh chở bọn em về nhé, được không? “
Ở lâu ngày với sói, làm sao Lam Ngọc Anh lại không biết dụng ý của cô ta định mang mình ra làm con tốt để làm nổi bật bản thân? Cô nâng nhẹ chiếc túi xách lên và nói: “Tôi không…”
“Vậy cùng đi xuống tầng hầm lấy xe.”
Giọng nói mang một khí thế bức người của Hoàng Trường Minh vang lên đồng thời với một bàn tay đưa ra vừa vặn ấn cô vào thang máy.
Lam Ngọc Thiên nét mặt vui mừng ríu rít nói như một đứa trẻ: “Cảm ơn anh Trường Minh. Hôm nay thật vui quát”
Chiếc Land Rover màu trắng chầm chậm đỗ ngay trước mặt hai cô gái. Lam Ngọc Thiên vui vẻ gọi chị xưng em, ấn Lam Ngọc Anh ra ghế sau, đóng sầm cửa xe lại rồi chạy ngay về chiếc ghế phụ phía trước, ánh mắt liếc người đàn ông đang cầm vô lăng bên cạnh một cách duyên dáng.
Vậy càng tốt. Lam Ngọc Anh hài lòng với sự sắp xếp này, như thế này thì không cần phải lo lắng về việc ai đó sẽ dùng chân mà mạo phạm cô nữa.
Chiếc xe lăn bánh chầm chậm, khung cảnh đường phố quen thuộc dần hiện ra. Đây là một con đường nhỏ đã làm từ rất lâu, thậm chí không có cả đèn giao thông. Bởi vì đường hẹp, chiếc xe càng đi thật chậm. Từ ánh mắt của người đàn ông trong kính chiếu hậu, Lam Ngọc Anh có thể đọc được hình như anh ta đang nghĩ: “Ra là cô sống ở đây”
“Dừng lại ở ngã tư phía trước là được!” Cô không quan tâm đến điều hẳn nghĩ trong đầu, chỉ tay và nói.
Cô bước xuống và đóng cửa xe. Lam Ngọc Thiên lại reo lên ríu rít: “Tạm biệt chị!”
Lam Ngọc Anh xách túi và quay đi.