Mục lục
Truyện Ôm tôi nhé cô gái nhỏ – Lam Ngọc Anh – Hoàng Trường Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1545

“Chỉ trêu chị một chút thôi, em biết chị Cá nhỏ sẽ không quên eml” Cậu ta ngồi xuống trước mặt cô, cười lộ lên vẫn xán lạn như ánh mặt trời. Cậu ta tiếp tục giải thích: “Hè năm nay, em sắp tốt nghiệp rồi, trong trường có vài người đi thực tập, em được cử đến công ty bên này thực tập hai tháng. Tuần trước, em mới đi báo cáo, nếu như thể hiện tốt trong lúc thực tập thì có thể được giữ lại làm việc!”

“Vậy thì hay quá, chúc mừng cậu!” Trương Tiểu Du mỉm cười Ngày nay, nhiều sinh viên mới ra trường đều chọn lên phía bắc đế phát tiến sự nghiệp. Dù sao cũng có nhiều cơ hội và không gian phát triển hơn.

“Vâng, hôm nay em tới đây giúp tổ trưởng đưa tài liệu cho khách hàng, không ngờ lại được gặp chị Cá nhỏ ở chỗ này” Cậu ta trông có vẻ khá vui sướng và kích động, dường như nghĩ tới điều gì đó, cậu ta hỏi tiếp: “Chị Cá nhỏ, tại sao sau khi trở về từ Vân Nam, mỗi lần em gọi điện cho chị đều do chồng chị nhận nhỉ?”

Trương Tiểu Du đỡ trán.

Tất nhiên là tên cầm thú kia nhận rồi.

Lúc ấy Trần Phong Sinh có vẻ tốt bụng giúp cô lưu số, mặc dù là tên cô nhưng số điện thoại của anh. Cậu ta gọi đến, không phải anh nhận mới là lạt Trương Tiểu Du xấu hố hỏi: “Cậu gọi điện thoại cho tôi à?”

“Ừm, gọi rất nhiều lân” Cậu ta gật đầu. Sau khi trở về Sài Gòn, cậu ta đã cố gắng liên hệ với cô hai, ba lần. Chẳng qua, bất kể là buổi sáng, buổi trưa hay buổi tối đều do Trân Phong Sinh bắt máy.

Nhìn gương mặt chàng trai trước mặt vẫn đơn thuần như ánh mặt trời.

Trong lòng Trương Tiểu Du cảm thấy áy náy, không khỏi cố gắng mở miệng nói: “Chuyện đó, tôi…

Khi cô định nói nếu không cậu lưu số khác của tôi, chiếc ghế bên cạnh đột nhiên bị kéo ra.

Trương Tiểu Du quay đầu nhìn sang liền nhìn thấy Trần Phong Sinh mặc âu phục ngồi xuống ghế, hai chân vắt chéo, sau đó lười nhác cầm ly nước trái cây của cô trực tiếp đưa lên môi mình nhấp một ngụm.

“Cầm thú!” Cô gọi một tiếng.

Sau khi nhìn thấy anh, cậu thanh niên thành thật chào hỏi: “Chào b ác sĩ Phong!”

Trần Phong Sinh hơi nhếch môi lên: “Ừm, lại gặp nhau rồi, thật sự có duyên!”

Trương Tiểu Du ở bên cạnh nghe được, cảm thấy bốn chữ cuối là anh cố ý gắn từng chữ.

Tính tình cậu ta đơn thuần nên đương nhiên không nhận ra. Sau khi nhìn đồng hồ, cậu ta vội vã đứng lên: “Chị Cá nhỏ, thời gian không còn nữa. Hà Nội kẹt xe dữ lắm nên em phải tranh thủ về sớm, nếu không tố trưởng sẽ mắng em.

Trong lúc thực tập em phải cố gắng biểu hiện, cố gắng làm việc để sau tốt nghiệp có thể giành được công việc!”

“Ừm, được rồi” Trương Tiểu Du cười gật đầu.

Cậu chàng cười tủm tỉm nhìn cô: “Trong khoa của em chỉ có mình em bị điều tới làm việc ở bên này. Ban đầu khi mới đến, chưa quen cuộc sống ở đây cũng không có bạn bè gì! Chị Cá nhỏ, có thể gặp chị ở chỗ này khiến em cảm thấy rất thân thiết. Lần này chị tới thủ đô, muốn ở lại mấy ngày?”

Trương Tiểu Du nghe thấy vậy gật gù, “Chắc phải mấy hôm nữa!”

Mặc dù cô không biết cụ thể chuyến công tác lần này của Trần Phong Sinh sẽ kéo dài bao lâu, nhưng xem ra cuộc hội thảo y khoa này có quy mô khá bệnh viện cũng rất coi trọng, hôm nay chỉ mới là ngày thứ ba.

Chàng trai nghe vậy liền hỏi: “Vậy thì xem ngày mai, ngày mốt hôm nào có thời gian, buổi tối tan sở em sẽ đến đây, đứng ra chủ chỉ đãi anh chị một bữa nhét”

Nghe vậy, Trương Tiểu Du cũng không lên tiếng ngay, mà liếc mắt nhìn Trân Phong Sinh bên cạnh.

Cô ấy không có vấn đề gì và rất muốn vui vẻ nhận lời, nhưng dù sao anh chàng cũng đã nhắc đến “anh chị”, có nghĩa là anh cũng được mời.

Miệng mấp máy, cô đang định tự đưa ra quyết định thì Trần Phong Sinh đột nhiên nhếch môi, “Được”

Trương Tiểu Du bất ngờ nhìn anh Trần Phong Sinh không nhìn cô mà ung dung nhìn chàng trai đối diện, như thể trầm ngâm một lát, rồi chậm rãi nói tiếp, “Hai ngày tới sẽ khá bận rộn, sợ không có thời gian, tối ngày mốt đi! Nhưng mặc dù hiện giờ đang là nhân viên thực tập trong công ty, thì cậu vẫn còn là sinh viên nên hãy để tôi chủ chỉ!”

“Hê hê, được thôi!” Nghe vậy, chàng trai cũng không làm bộ chối từ nữa, dù sao vừa chân ướt chân ráo tới thành phố, phải gánh không ít khoản chỉ tiêu, nên cậu ta nhìn Trần Phong Sinh rất biết ơn. Vẫn nhe răng toe toét như khi ở Kiên An và nói, “Tối ngày mốt em sẽ đến thẳng đây sau giờ tan làm. Quyết định vậy nhé!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK