Chương 29
Nhưng rồi cô rất ngạc nhiên khi thấy anh ta không hề khó chịu hay trách móc mà cất điện thoại đi, cúi người xuống và đưa tay ra.
Lam Ngọc Anh chú ý đến cách anh ta dụi điếu thuốc lá ngay lập tức và dùng tay xua tan khói.
Người phụ nữ hoảng sợ khi nhìn thấy điều này, vội vàng xua tay: “Đừng! Đừng làm như vậy, thưa ngài! Quần áo của ngài phải đắt tiền lắm. Tôi cũng bẩn, nhưng cũng đừng làm bẩn ngài…”
“Không sao đâu.” Hoàng Trường Minh không ngại, tuy giọng nói theo thói quen có phần lãnh đạm, nhưng giọng điệu lại kiên nhẫn: “Cô có thể đứng lên được không? Cô à, vừa rồi tôi thấy cô ngã không nhẹ. Cô có bị thương gì không?
“Có vẻ như mắt cá chân tôi bị treo!” Người phụ nữ vừa đáp vừa cử động chân.
“Để tôi xem” Hoàng Trường Minh quỳ xuống trước ánh mắt kinh ngạc của bà và Lam Ngọc Anh.
Lúc này trên boong tàu chỉ còn lác đác vài ánh đèn, sau lưng anh ta hiện lên một vòng ánh sáng yếu ớt, cả người được bao phủ bởi từng lớp ánh sáng mờ ảo, càng khiến cho khuôn mặt anh ta nổi bật tựa như một tác phẩm nghệ thuật.
Lam Ngọc Anh sững sờ, không thể nhìn sang chỗ khác.
Có điều gì đó trong trái tim cô đang lặng lẽ thay đổi.
Hoàng Trường Minh kiểm tra một cách nhanh chóng: “Chắc chỉ là bong gân nhẹ. Chỉ cần chườm nóng là khỏi thôi”
Anh ta gọi một người phục vụ đang đi ngang qua, bảo anh ta cẩn thận dìu người phụ nữ rời đi.
Người phụ nữ vốn đang hết sức ngạc nhiên và vui mừng nên chỉ có thể cúi đầu chào anh ta một lần nữa: “Cảm ơn! Cảm ơn!”
Sau khi người dọn vệ sinh rời đi, Hoàng Trường Minh lại tiếp tục tư thế trước đó, lại lấy điện thoại di động và điếu thuốc ra.
Lam Ngọc Anh thấy mình đứng lặng một lúc lâu.
Anh ta có vẻ không tệ hoặc tàn nhẫn như lúc đầu cô nghĩ…
Lam Ngọc Anh hít một hơi rồi tiếp tục bước tới trước mặt Trường Minh. Vì anh ta đang cúi nửa người trên hàng rào nên cô hầu như không thể nhìn thẳng được gương mặt ấy. Vì vậy cô tiến lại gần hơn, tới mức có thể nhìn thấy cơ bắp của cảng tay anh ta lộ ra dưới ống tay áo sơ mi.
Lam Ngọc Anh do dự một lát rồi quyết định cất tiếng.
Cô hảng giọng: “Anh Phan Duy nói đây là áo khoác của anh…”
“Ừ” Hoàng Trường Minh gật đầu, hất cằm nhìn cô: “Để đó đi!
Nghe vậy, Lam Ngọc Anh đặt chiếc áo khoác của Hoàng Trường Minh lên lan can của boong tàu, còn không quên vuốt phẳng những nếp nhăn trên gấu áo.
Hoàng Trường Minh nhìn cử động nhỏ của cô, ánh mắt hơi hướng lên trên: “Sau này nếu gặp phải chó điên, có thể không cần căn lại, mà trực tiếp đá nó vài cái.”
…. Lam Ngọc Anh nhướng mày ngẫm nghĩ về điều mình đã nói với anh ta hồi nấy.
Hoàng Trường Minh khóe môi giật giật, cũng không có ý nói thêm. Khói từ đầu ngón tay anh bốc lên thành một đường màu trắng, loang rộng ra một vòng rồi dần tản ra.
Mùi thuốc lá của Hoàng Trường Minh len vào cánh mũi cô, Lam Ngọc Anh hít nhẹ một hơi, cảm thấy cần nói lời cảm ơn với người đang đứng trước mặt: “Tôi vừa rồi nghe anh Phan Duy nói hết rồi! Áo anh cũng được tôi ủi cẩn thận rồi!… Cảm ơn anh!”
“Cô chỉ muốn nói cảm ơn tôi?” Hoàng Trường Minh nheo nheo mắt.
Trái tim Lam Ngọc Anh lại run lên.