Chương 345
Sau đó cô lập tức hiểu ra. Chẳng trách trước kia mỗi lần nhìn cô, ánh mặt Trương Tiểu Du đều sáng lấp lánh, cô đề nghị ở qua đêm cũng bị cô ấy kiên quyết từ chối. Hơn nữa, có cảm giác cô ấy nịnh nọt Hoàng Trường Minh, thì ra chủ nhà là anh.
“Phải, anh ấy chủ động tìm tới mình, nói có phòng trống, hơn nữa tiền thuế nhà đưa một ít tượng trưng là được rồi. Cộng thêm việc chỉ khi nào mình chuyển đi, để anh chuyển về sống đối diện cậu thì mới nhất cự ly, nhì khoảng cách được.” Trương Tiểu Du cười gian xảo: “Hì hì, mình chỉ giúp đỡ anh ấy tỷ thôi.”
“Cá nhỏ.” Lam Ngọc Anh nghiến răng.
“Trời ơi, mình biết mình bán đứng cậu là mình không đúng, nhưng mình cũng chỉ suy nghĩ cho hạnh phúc của cậu thôi mà.” Trương Tiểu Du đưa mặt cọ cọ vào cánh tay cô, rồi lại nghiêm mặt nói: “Không nhắc đến chuyện này nữa. Điều mình thật sự muốn nói là sau khi hai người chia tay, thật ra mình có tới tìm anh ấy, cảm thấy không thể cứ tiếp tục sống ở đây. Nhưng cậu đoán xem, anh ấy nói gì với mình?”
“Nói gì?” Lam Ngọc Anh bỗng nhiên cảm thấy nghẹt thở.
“Anh ấy nói, mình là bạn của cậu, thế nên cứ yên tâm mà ở
Hai bàn tay đặt trên đầu gối của
Lam Ngọc Anh từ từ năm chặt lại.
“Ngọc Anh, mình không gạt cậu đầu, đây là nguyên văn lời anh ấy. Trương Tiểu Du nhìn cô, nghiêm túc phân tích: “Cho dù anh ấy có không thiếu tiền thì cũng chẳng tự dưng đi làm việc tốt, phải không? Hơn nữa cậu còn chia tay với anh ấy rồi. Thế mà anh ấy vẫn để mình ở đây, chỉ đơn thuần vì mình là bạn của cậu.”
“…” Lam Ngọc Anh sững người.
Khi đêm xuống, cô ra khỏi chỗ ở của Trương Tiểu Du, ngồi chuyển xe cuối cùng của ngày trở về nhà.
Xe buýt lac lư đi về tới trạm, cô bước từng bước dưới ánh trăng đi về khu chung cư cũ kỹ của mình. Dọc đường, cô luôn cúi xuống nhìn mũi chân. Gió đêm lành lạnh thổi qua, cô bất giác kéo sát chiếc áo khoác lại.
Khi cất bước đi vào trong hành lang, Lam Ngọc Anh chợt khựng lại.
Ngay lập tức, cô lùi sau hai bước.
Cô ngước lên không dám tin vào mắt mình. Cô nhìn lên tầng trên cùng, một khung cửa sổ nào đó hất ra ảnh đèn vàng ấm áp.
Cô chớp chớp mắt, ảnh đèn đó vẫn còn nguyên. Cô quay đầu, liền nhìn thấy chiếc Land Rover màu trắng với biển năm số tám đó đỗ ngay trước tòa nhà.
Lam Ngọc Anh mơ hồ đi vào trong, bước chân giảm lên bậc thềm, đèn cảm ứng liền bật sáng. Mỗi bước đi của cô dường như càng nhanh hơn.
Cô chưa bao giờ chạy lên gác với tốc độ nhanh như thế.
Trái tim đập thình thịch tưởng như sắp bật ra khỏi lồng ngực. Lam Ngọc Anh đứng trước cánh cửa chống trộm vài giây bình tĩnh lại, rồi mới giơ tay lên gõ cửa.
Giữa hành lang yên ảng, tiếng gõ của trở nên rất rõ ràng.
“Cộc cộc cộc…
Lam Ngọc Anh nín thở, nghe thấy bên trong loáng thoảng có tiếng bước chân vang lên.
Cánh cửa được mở ra từ bên trong. Ngoài ánh đèn hắt thẳng ra ngoài, còn có sự xuất hiện của gương mặt Hoàng Trường Minh. Anh mặc đồ ở nhà, bắp chân phải hình như đã được tháo băng
Mái tóc ngắn của anh hơi rối, có vẻ như vừa dậy khỏi giường.
Lam Ngọc Anh chỉ tay vào anh: “Anh…”
“Sao?” Hoàng Trường Minh hờ hững hỏi.
Lam Ngọc Anh chớp chớp mắt: “Không phải anh đã chuyển đi rồi sao?”
“Ai nói vậy?” Hoàng Trường Minh vẫn bình thản hỏi.
“ Lam Ngọc Anh nuốt nước bọt: “Đã lâu làm rồi anh không quay về, thế nên, em tưởng…”
“Mấy hôm trước đường ống nước bị vỡ, sản nhà và gạch đều bong tróc, không thể ở được. Hôm qua thợ sửa chữa mới làm xong” Hoàng Trường Minh ngắt lời cô.
“À, là vậy sao.” Lam Ngọc Anh bàng hoàng tỉnh ngộ. Cô nhìn xuống, bất giác lên tiếng: “Bắp chân của anh ổn rồi chứ?”
Hoàng Trường Minh nghe vậy, cũng tiện thể nhìn xuống chân mình.
“Vết thương xương cốt ít nhất cũng phải trăm ngày, anh thật sự không sao chứ?”
“Quan tâm đến anh vậy sao?” Hoàng Trường Minh nhưởng mày.
Lam Ngọc Anh ngượng ngập, không dám nhìn thẳng vào mắt anh, ấp ủng nói: “Bạn bè quan tâm đến nhau rất bình thường mà phải không?”