Mục lục
Truyện Ôm tôi nhé cô gái nhỏ – Lam Ngọc Anh – Hoàng Trường Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 800

“Không về?” Hoàng Trường Minh nhíu mày càng sâu hơn.

“Đúng vậy!” Thím gật đầu.

“Cô ấy không nói đi đâu mà không về à?”

“Không nói.

Hoàng Trường Minh lấy di động ra, vẫn không có người nghe như trước, sau đó lập tức có tin nhắn gửi tới, hoàn toàn giống như những lời thím Lý nói.

Anh như một quả bóng bị xì hơi, cúi người ngồi trên số pha, lúc này đến cả tâm trạng đọc báo cũng không có.

Một tiếng trước Đậu Đậu đã được Hoàng Thanh Thảo đưa về đây, lúc này cậu bé đang cong mông hí hoáy chơi lego bên cạnh anh, đột nhiên Đậu Đậu ngẩng mặt lên gọi một tiếng: “Bố!”

Hoàng Trường Minh nghe thấy tiếng gọi lập tức ngẩng đầu nhìn con trai.

“Ngọc Anh tức giận, bỏ nhà ra đi sao?”

Đậu Đậu nhẹ giọng hỏi, có vẻ đã nghe thấy cuộc đối thoại giữa anh và thím Lý sau đó phân tích và đưa ra kết luận rồi hỏi câu hỏi này.

Hoàng Trường Minh nghẹn họng.

Đậu Đậu chớp đôi mắt nhỏ, nhún nhún vai, hả hê nói: “Con trai phải nhường nhịn con gái đó!”

Hoàng Trường Minh tức giận trừng mắt liếc Đậu Đậu một cái.

Lúc này, di động đột nhiên vang lên, anh lấy ra xem thì phát hiện không phải người mà anh đang mong chờ gọi tới mà là Trần Phong Sinh.

Cuộc trò chuyện kết thúc rất nhanh, Hoàng Trường Uyên vẫn duy trì dáng ngồi đó, giống như đang chờ đợi cái gì, đôi mắt sâu thẳm bình tĩnh liếc nhìn cậu con trai đang chăm chú chơi lego, cậu bé thở hổn hển hai cánh tay nhỏ ngắn cũn đang cật lật dùng sức.

Khi lego đi được nửa chặng đường, anh đột nhiên đứng dậy.

Nhấc chân đá sang một bên, khối lego rơi xuống tán loạn đầy thảm.

Đậu Đậu há hốc mồm, ánh mắt giật mình, anh cảm thấy hả hê đi tới cửa ra vào, không lấy áo khoác mà chỉ nói với thím Lý một tiếng rồi thay giày ra cửa.

Cùng lúc đó, ở chung cư bên cạnh.

Trương Tiểu Du cầm ly nước nhìn Lam Ngọc Anh đang cúi người trải ga giường: “Ngọc Anh, tối nay cậu định không về thật sao?”

“Ừ” Lam Ngọc Anh gật đầu.

“Rốt cuộc cậu Tổng giám đốc Minh có chuyện gì vậy?” Trương Tiểu Du tò mò hỏi. Vốn dĩ cô ấy cho rằng Lam Ngọc Anh chỉ nói giỡn, không ngờ thật sự là định không trở về thật.

“Không có gì đâu” Lam Ngọc Anh lắc đầu

Cửa phòng ngủ đột nhiên bị gõ, Trần Phong Sinh đứng dựa vào cửa, anh ấy mới trở về từ bệnh viện không lâu, nghĩ đến bản thân mình trở thành tu hú chiếm tổ của người khác, trong lòng cô khỏi có chút áy náy: “Ôi, bác sĩ Sinh, ngại qua, tôi tới đây quấy rầy hai người, hại anh phải ra ngoài ngủ”

Tuy rằng phòng sách và sô pha đều có thể ngủ nhưng vì để tránh bất tiện, Trần Phong Sinh định lát nữa sẽ ra ngoài để hai người họ ngủ.

“Không sao đâu!” Trần Phong Sinh cười nói: “Bệnh viện có ký túc xá cho nhân viên, mấy lần tăng ca muộn tôi cũng thường ngủ ở đó!”

“Cảm ơn anh!” Lam Ngọc Anh cảm kích nói.

“Đừng khách sáo!” Trần Phong Sinh xua tay, sau đó tiến vào phòng, cầm ly nước trong tay Trương Tiểu Du nói: “Anh lấy cho em thêm chút nước ấm nhé!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK