Mục lục
Truyện Ôm tôi nhé cô gái nhỏ – Lam Ngọc Anh – Hoàng Trường Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 418

Nghĩ đến hai người đang thân mật kia, cô ta vừa ghen vừa tức giận, trong lòng thầm nghĩ: “Chẳng lẽ ngay cả chị Sunny cũng không có biện pháp?”

Về đến nhà, tắm xong, hai người đều mùi sữa tắm như nhau.

Hoàng Trường Minh hỏi cô chuyện nhà họ Lam, Lam Ngọc Anh úp úp mở mở nhưng cuối cùng cũng nói thật.

“Đúng là gân đây Hoàng Oanh đang có mấy dự án lớn muốn hợp tác với vài công ty, dạo này Phan Duy cũng đang phụ giúp chuyện này. Hoàng Trường Minh trầm ngâm nói, sau đó nhìn cô: “Nếu như em muốn, anh có thể bảo anh †a giúp.

Lam Ngọc Anh ngơ ngác, không ngờ anh đồng ý mà không cần suy nghĩ.

Chỉ cần cô gật đầu, anh sẽ đồng ý.

“Không…’ Lam Ngọc Anh lắc đầu, rất chắc chắn nói: “Hoàng Trường Minh, ngàn vạn lần anh đừng vì em mà cùng ai hợp tác chuyện gì đó!

“Ừ.’ Hoàng Trường Minh cong môi khẽ cười.

Lam Ngọc Anh hít sâu một hơi, mặt dán vào lồng ngực anh: Dù có giúp hay không, trong lòng em chẳng thấy nợ bọn họ cái gì cả, tám tuổi em đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Lam đi theo bà ngoại… thật ra thì ba đối xử rất tốt với em, dù không phải từ phụ nhưng cũng coi như xứng đáng làm một người ba, nhưng từ khi mẹ rời đi, mỗi lần về nhà họ Lam em đều cảm thấy xa lạ, những năm nay, em còn nghi ngờ rằng mình có còn cái gọi là tình thương của ba không nữa…”

Hoàng Trường Minh ôm chặt cô trong ngực, đôi môi mỏng hôn nhẹ vào giữa hai hàng lông mày: “Em còn có anh.”

Chủ nhật cuối tuần.

Lam Ngọc Anh gọi điện xong thì đi vào lấy quần áo vào trong phòng ngủ.

Thay quần áo khác, cô vào nhà tắm buộc tóc đơn giản nhất thành kiểu tóc đuôi ngựa, vừa buộc xong thì sợ hết hồn khi thấy Hoàng Trường Minh đứng dựa vào cửa từ lúc nào, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô.

“Đang định đi đâu à?”

Lam Ngọc Anh ngây thơ chớp mắt: “À, tối qua em có nói qua với anh á, anh Nguyễn Phong trở về, hôm nay muốn đi gặp mặt ăn bữa cơm, chính anh đã đồng ý rồi mà.”

Thật ra thì Nguyễn Phong bay về từ tối qua, Tiêu Thành Vân có gọi cho cô nhưng cô tìm cớ từ chối trước, thật ra cô cũng muốn đi nhưng vẫn phải hỏi qua ý kiến anh.

“Không phải là gặp mặt ăn bữa cơm thôi sao, sao phải đặc biệt thay quần áo?” Hoàng Trường Minh không vui, mặt mày cáu kỉnh.

“Không thay quần áo, chẳng lẽ mặc đồ ngủ?” Lam Ngọc Anh không biết làm sao nói.

“Lại còn đặc biệt trang điểm?” Ánh mắt Hoàng Trường Minh như ra đa quét toàn bộ cả người cô.

“…” Lam Ngọc Anh cạn lời soi gương.

Gương mặt mộc trong gương, ngoài mỹ phẩm dưỡng da thì không tô trát bất cứ gì thêm nữa, gần đây đang vào đông nên môi hơi khô, bôi chút son dưỡng, đây cũng là trang điểm sao?

Rút mấy tờ khăn giấy lặng lẽ lau sạch.

Lam Ngọc Anh mặc áo khoác vào, chuẩn bị ra cửa thì ngoái lại nhìn đôi mắt âm trầm đang nhìn cô, do dự hỏi: “Nếu không… anh đi với em đi?” “Không đi!” Hoàng Trường Minh cự tuyệt: “Hôm nay anh còn có việc!”

“Ừm…” Lam Ngọc Anh gật đầu, thở phào nhẹ nhõm, thật ra thì cô sợ anh đồng ý, thì bữa cơm này coi như xong.

“Vậy em đi trước nha?”

Đi xong giày, cô ngoảnh lại lần nữa nói: “Em đi thật đấy?”

Không có câu trả lời, cô chán nản đẩy cửa ra ngoài.

Tưởng rằng là ra bên ngoài ăn, không ngờ Nguyễn Phong tự mình làm ở nhà, hình như là ở chung cư này, trước kia cô cũng đã tới một lần, dựa vào cái trí nhớ này thì có lẽ vẫn tìm được.

Cô vào thang máy chung cư, Tiêu Thành Vân đúng lúc cầm rượu chạy tới.

Từ khi Tiêu Thành Vân biết quan hệ của cô và Hoàng Trường Minh thì thỉnh thoảng gặp mặt có hơi lúng túng.

Mở cửa, Nguyễn Phong đã làm gần hết bưng ra bàn, Lam Ngọc Anh và Tiêu Thành Vân giúp làm nốt mấy món cuối rồi nhanh chóng dọn ra ăn cơm.

Tài nấu nướng của Nguyễn Phong không tệ chút nào, mùi thơm bay khắp căn phòng.

Tiêu Thành Vân mở chai rượu ra, chưa ăn xong đã hết chai rượu, Lam Ngọc Anh không uống một giọt nào, Nguyễn Phong uống cũng không nhiều, chủ yếu là vào bụng anh ấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK