Chương 413
“Ngọc Anh, tớ thiết nghĩ cậu nên đi khám mắt đi!” Trương Tiểu Du kích động nhảy lên.
“Hai người các cậu cũng không phải không có khả năng mà.” Lam Ngọc Anh nói ra tiếng lòng của mình.
“Ây da, trong chốc lát tớ cũng không nói rõ được!” Trương Tiểu Du lắc đầu, nhìn nhìn cô, rồi lại lần nữa hạ thấp giọng mở miệng nói: “Tóm lại, Ngọc Anh, tớ và anh ta tuyệt đối tuyệt đối không giống như những gì cậu nghĩ đâu, có rất nhiều chuyện không phải do bản thân muốn.”
Lam Ngọc Anh vẫn còn muốn nói hai câu, nhưng lại nhìn thấy trong đôi mắt cô bạn thân có cái gì đó ảm đạm.
“Ừm…” Cô gật đầu, không nói nhiều nữa.
Hai người rất nhanh đi vào một cửa hàng, thời trang nữ, nhìn rất xa hoa và cao cấp.
“Cá Nhỏ, cậu xác định là muốn mua quần áo ở đây?
Lam Ngọc Anh không cần nhìn, cũng biết giá cả trên mỗi sản phẩm có rất nhiều con số không, nhưng cô và Trương Tiểu Du là bạn thân nhiều năm như vậy, cũng biết đối phương cũng như mình, không phải là loại người theo đuổi vật chất Trương Tiểu Du đột nhiên nói một câu: “Huỳnh Đông tuần sau kết hôn.”
“Hả?” Lam Ngọc Anh ngơ ngác, giây lát sau liền hiểu ra: “Cùng cô gái nhà giàu đó sao?”
“Ừ” Trương Tiểu Du gật đầu, tức đến chửi ầm lên: “Tổ cha nó! Lại còn phát thiệp cho tớ, mời tớ đi tham dự đám cưới, ý gì đây chứ, rõ ràng là muốn chọc điên tớ mà! Bọn họ cho là tớ không dám đi chứ gì, tớ cứ đi đó, còn phải ưỡn ngực ngẩng cao đầu mà đi! Cho nên nhé, hôm nay đến đây chủ yếu là để tút lại bản thân từ đầu cho đến chân!”
Lam Ngọc Anh nghe thế gật đầu.
Thật ra cô rất bái phục Trương Tiểu Du, dám yêu dám hận, nếu như cô là cô ấy, dù cho cuối cùng có dám đi đến đám cưới, cũng chỉ dám đứng ở một góc, không để cho bất kỳ ai phát hiện ra mình.
“Ngọc Anh, cậu xem cái áo này thế nào?” Trương Tiểu Du đi xem một vòng, cầm lấy chiếc áo mà nhân viên hướng dẫn giới thiệu, đợi cô gật đầu rồi nói tiếp: “Để tớ đi thử xem!”
Lam Ngọc Anh đối với quần áo trong tiệm không có hứng thú, chủ yếu là đi cùng, đang tính ra ghế sô pha ngồi nghỉ chân.
Vừa mới ngồi xuống, nhìn thấy trước mặt là một quý cô đang đứng ngay trước kệ áo, rất rõ ràng đó là khách quen của tiệm này, giám đốc marketing đang rất nhiệt tình phục vụ.
Lam Ngọc Anh chỉ là vô tình nhìn sơ qua thôi, cũng nhận ra ngay đối phương là mẹ của Lê Tuyết Trinh.
Dường như là một mình đi mua sắm, tóc ở sau đầu búi lên, đội một chiếc mũ lưỡi trai màu lam, nhìn thân hình có vẽ bảo dưỡng rất tốt, da dẻ mịn màng trắng trẻo.
Vội vàng thu lại tầm nhìn, Lam Ngọc Anh cằm đại một cuốn tạp chí gần đó lật lật xem, không muốn để đối phương phát hiện ra mình.
Nhưng chuyện không như ý muốn, Nguyễn Hồng Mai đi về hướng của cô: “Cô Lam đúng không?”
“Xin chào dì.” Lam Ngọc Anh chỉ có thể bỏ cuốn tạp chí đó xuống.
“Thật ngại quá, có tiện nói vài câu không?” Nguyễn Hồng Mai nói xong, thì đã ngồi vào sô pha vị trí kế bên cô rồi, đồng thời tiện tay phủi phủi cái đầm của mình, giống như đang muốn phủi bụi vậy đó, nhưng mặt trên cái đầm vô cùng sạch sẽ không có gì hết.
“Dì có chuyện gì sao a?” Lam Ngọc Anh động đậy khỏe môi.
Hôm đó ở tại nhà họ Hoàng, đối phương dường như phớt lờ sự có mặt của cô, bà ta chỉ dùng ánh mắt xem thường đánh giá cô, không phải sắc bén lắm, nhưng tuyệt nhiên không thân thiện.
“Cũng không có gì, chỉ là tùy tiện nói chuyện vài câu thôi.” Nguyễn Hồng Mai cười cười, nhưng đáy mắt lại thờ ơ.
Lam Ngọc Anh có chút đề phòng. Nguyễn Hồng Mai trầm lặng trong giây lát, mới mở miệng hỏi: “Cô Lam, cô luôn họ Lam hả?”
“Vâng… Lam Ngọc Anh giật mình. Còn cho là đối phương đi về phía cô là có ý muốn gây khó dễ cho cô, dù cho có là không phải, chủ đề đoán chắc là sẽ nói đến quan hệ của con gái của đối phương Lê Tuyết Trinh và Hoàng Trường Minh để đả kích cô, cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý.
“Bạo gan hỏi một câu, ba mẹ cô làm ngành nghề gì thế?”
“Ba tôi tự kinh doanh một công ty tư nhân.” Lam Ngọc Anh cau mày lại.
“Vậy mẹ cô thì sao?” Nguyễn Hồng Mai lại hỏi tiếp một câu.
Lam Ngọc Anh suy nghĩ một lát thấp giọng trả lời: “Mẹ tôi đã qua đời rồi…”
Một đoạn nói chuyện ngắn ngủi, cô nhận ra được sự không tôn trọng của đối phương đối với mình, cô không muốn tiếp tục ngồi lại thêm nữa, nhìn về hương phòng thử đồ, đứng dậy nói: “Thật ngại quá, bạn của tôi đã ra rồi.” Màn đêm từ từ buông xuống, chiếc Land Rover màu trắng lái trở về.
Hoàng Trường Minh rút chìa khóa xe bước xuống, chau mày nhìn về hướng đang dừng một chiếc xe BMW màu đen, lên tầng lầu cao nhất, sau khi gõ cửa, quả nhiên là cửa đang mở bên trong, gương mặt tươi cười của Hoàng Thanh Thảo nhìn anh.
“Tổng giám đốc Hoàng của chúng ta đã quay về rồi?”