Chương 435
Hoàng Trường Minh không nhìn cô, anh xách theo vali lướt nhanh qua ghế sô pha, sự lạnh lùng cũng anh như một con dao đang từ từ khoét sâu vào con tim đang rỉ máu của cô Lam Ngọc Anh nhắm mắt lại, cổ che đi đôi mắt đang ngấn nước mắt của mình.
Giống hệt với hai lần trước, cô cũng hỏi anh như thế: “Anh quyết định chưa?”
“Rồi.” Hoàng Trường Minh bỗng dừng lại.
Lam Ngọc Anh mím môi đứng dậy, nhìn theo bóng lưng lạnh lẽo đang đi đến hành lang, cô thở dài một cái, nếu không sợ mình sẽ mất đi dũng khí để chất vấn anh: “Hoàng Trường Minh, anh đã từng nói sẽ không phụ lòng em, lẽ nào đây là lời giả dối của anh sao?”
Hoàng Trường Minh đứng khự lại Anh khẽ xoay người, đôi môi khẽ nhếch lên.
“Anh cười gì chứ?” Lam Ngọc Anh run run hỏi.
Cách tay rắn chắc, bàn tay đút vào trong túi quần nắm thành nắm đấm, được vài giây sau mới từ từ thả lỏng ra, anh lại khẽ nhếch môi: “Em cũng không còn nhỏ nữa, không ngờ em lại đi tin vào những lời dối trá đó.”
Khóe mắt sưng tấy, cuối cùng những giọt nước mắt không kìm lại được mà lăn dài trên má.
Hoàng Trường Minh vẫn đứng đó xoay lưng lại với cô, những giọt nước mắt lăn xuống như những viên châu sa, đừng nói giống như đã từng muốn đến hôn cạn nước mắt của cô, mà ngay cả tay anh cũng không muốn động đến nữa.
Nhìn theo bóng lưng lạnh lẽo của anh, Lam Ngọc Anh tự đưa tay lên lau nước mắt. Sau đó cô thở phào một cái, nở nụ cười chua chát: “Hoàng Trường Minh, đây là lần cuối em rơi nước mắt vì anh.”
Lam Ngọc Anh không chớp mắt. Cô trơ mắt nhìn bóng lưng cao lớn và lạnh lùng rời đi, cho đến khi cánh cửa đóng lại.
Căn phòng chìm vào sự im lặng, như chưa có chuyện gì xảy ra, chỉ có cô biết, chính mình vừa trải qua những gì.
Chúng ta chia tay đi!
Không giống như lần đó cô nói ra, phía sau còn kèm theo chữ nhé, chứng tỏ anh đã quyết định rồi.
Chỉ là khi anh nói ra năm chữ này, làm sao có thể không một chút do dự như vậy?
Cô chưa bao giờ biết rằng hóa ra đàn ông còn tuyệt tình hơn so với phụ nữ độc ác, chẳng trách có người nói, phụ nữ nói chia tay thì mười ngàn lần đều là không nỡ, nhưng đàn ông nếu đã nói ra lời chia tay thì mãi mãi không bao giờ quay đầu lại.
Lam Ngọc Anh ngã lên ghế sô pha, lấy tay che ngực.
Cảm giác như tim đau thắt rỉ máu, rất ngắn ngủi, nhưng thực sự rất kịch liệt.
Nếu cái chết đột ngột của bà ngoại khiến cho cô suy sụp không ít thì một đòn mà Hoàng Trường Minh vừa giảng cho cô còn nặng nề hơn, kể từ khi anh rời khỏi và đi đến nước Mỹ, cô nằm trên giường nhìn bóng dáng anh rời đi, trong lòng tràn đầy sự ngọt ngào bất đắc dĩ, hầu như mỗi ngày cô đều chờ mong anh trở về.
Đặc biệt là trong mấy ngày nay, suy nghĩ về anh là động lực duy nhất để cô tiếp tục chống đỡ.
Cuối cùng anh đã trở về, nhưng lại không cần cô nữa.
Cũng chẳng trách được người khác, trước kia chính cô lấy hết dũng khí, bản thân không biết xấu hổ chủ động đi tìm anh hàn gắn lại.
Lam Ngọc Anh nhìn chiếc nhẫn bạc bị anh bỏ lại trên bàn.
Cô cúi đầu tháo chiếc nhẫn của chính mình xuống, đeo trong khoảng thời gian dài, trên tay cũng hằn lên dấu vết hình tròn.
Nhìn cặp nhẫn bạc tinh khiết, cô cười vừa cay đắng vừa mỉa mai, sự bình thường và rẻ tiền như vậy quả thực là không phù hợp với thân phận của anh, đúng như những gì anh nói, cảm thấy không có ý nghĩa, không muốn tiếp tục đối nghịch với cha Hoàng nữa, không muốn để mất đi vị trí tổng giám đốc của Hoàng Oanh một lần nữa, cũng không muốn tiếp tục chơi trò chơi tình ái với cô nữa…
Không trách anh, thật sự không trách anh, cô tôn trọng lựa chọn của anh.
Chỉ là Lam Ngọc Anh không khống chế được bản thân nhớ tới trước kia sau khi ăn cơm ở nhà họ Lam trở về, cô rất buồn khi kể về chính mình và cha Lam, lúc ấy anh nắm chặt bả vai của cô, hôn lên giữa đôi mi của cô: “Em có anh.” Giọng nói trầm lắng vẫn còn rõ ràng bên tai cô, nhưng dường như đã cách xa một thế giới.
Lúc này đây, cô thật sự chỉ có một mình.
Lam Ngọc Anh vùi mặt vào trong hai tay, chất lỏng từ khe hở rơi xuống từng giọt.
Nước mắt rơi như mưa. Ngày hôm sau, trở lại công ty làm việc.
Cuộc sống là như vậy, cho dù có xảy ra chuyện kinh khủng gì thì chúng ta vẫn phải tiếp tục như bình thường.
Biết trong gia đình cô có người qua đời, quản lý cũng không làm khó cô, xem như ba ngày cô nghỉ làm là xin nghỉ ốm, còn an ủi cô vài câu, Lam Ngọc Anh nói cảm ơn rồi trở về bàn làm việc và tập trung làm việc.