Mục lục
Truyện Ôm tôi nhé cô gái nhỏ – Lam Ngọc Anh – Hoàng Trường Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 337

Một tiếng đồng hồ sau, quản lý một lần nữa đi tới trước mặt cô, gõ lên mặt bàn.

“Đi thôi, cùng tôi tới Hoàng Oanh một chuyến.”

“Vâng.

Một lần nữa bước chân vào Hoàng Oanh, tâm trạng của Lam Ngọc Anh không có nhiều khác biệt, chỉ là suốt cả quá trình cô đều bất giác năm chặt tay.

Cô bằng phát hiện mình hơi khó hiểu.

Có chút mong chờ sẽ được gặp Hoàng Trường Minh, nhưng lại có chút không mong sẽ gặp anh.

Thang máy đi thẳng lên tầng cao nhất, họ được thư ký dẫn vào phòng hop.

Người tiếp đón và chủ trì buổi họp là một quản lý cấp cao của một bộ phận, suốt cả buổi không hề thấy bóng dáng Hoàng Trường Minh. Sau khi kết thúc buổi họp đi ra, Lam Ngọc Anh ngang qua văn phòng tổng giám đốc, tò mò liếc nhìn, phát hiện bên trong trống trơn, không một bóng người.

Hơn nữa hình như cô phát hiện ra, lần này tới Hoàng Oanh cũng không thấy cả Phan Duy.

Lẽ nào đi công tác rồi?

Lam Ngọc Anh và quản lý vào trong thang máy không bao lâu thì có một thư ký nhỏ đi tới phòng làm việc, nằm lấy tay nắm cửa định kéo vào. Có điều vừa định làm, cô ấy đã bị một người khác nghiêm giọng ngăn cản.

“Cô định làm gi?”

“Giám đốc.” Cô thư kỷ cuống quýt giải thích: “Tôi thấy tổng giám đốc không đi làm, cửa phòng tổng giám đốc thì cứ để mở, thế nên “Đây là lời dặn dò của tổng giám đốc.” Giám đốc bực dọc nói, đồng thời thông báo: “Bảo xuống dưới, không ai được phép đóng cửa này vào.”

“Vâng.” Cô thư ký lập tức trả lời.

Ngày hôm sau, cùng thời gian ấy, Lam Ngọc Anh một lần nữa tới đây họp với quản lý. Vẫn như ngày hôm qua, là một quản lý cấp cao đón tiếp họ, tầng trên cùng vẫn không có bóng Hoàng Trường Minh và Phan Duy, cửa phòng tổng giám đốc vẫn rộng mở, để lộ một căn phòng trống trơn.

Từ tòa nhà đi ra, di động của Lam Ngọc Anh đổ chuông.

Là Hoàng Thanh Thảo gọi tới, không biết có chuyện gì, cô ngập ngừng bắt máy: “Alo.

“Cải trắng, cháu đang làm gì vậy?” Hoàng Thanh Thảo cười hỏi.

“Cháu vừa cùng lãnh đạo ra ngoài đi họp, bây giờ đang chuẩn bị quay về công ty.” Lam Ngọc Anh thành thật trả lời.

“À, vậy à. Hoàng Thanh Thảo khẽ đáp.

Sau đó lại nói đôi ba câu bâng quơ như không hề có chuyện gì, Lam Ngọc Anh đành phải chủ động hỏi: “Cô, cô gọi điện thoại tới có chuyện gì không ạ?”

“Đúng là có chuyện thật.” Hoàng Thanh Thảo hình như chỉ đợi cô hỏi, ngừng một chút rồi tỏ ra thần bí “Chuyện của Trường Minh, cháu có nghe không?”

“Cháu có thể chọn không nghe không?” Lam Ngọc Anh thăm dò hỏi.

“Đương nhiên là không. Hoàng Thanh Thảo trả lời ngay.

“ Lam Ngọc Anh dở khóc dở cười, biết ngay sẽ như vậy mà.

Cô đối di động sang tại bên kia, chở đợi Hoàng Thanh Thảo nói tiếp, nhưng không ngờ câu nói bật ra trong điện thoại lại khiến cô suýt làm rơi nó: “Trường Minh bị tai nạn giao thông rồi.”

“Tai nạn giao thông a?” Lam Ngọc Anh trợn tròn mắt.

“Đúng thế. Giọng điệu của Hoàng Thanh Thảo cứ chậm rãi: “Hôm qua nó tự lái xe về thành phố đấy, lúc vào trung tâm thi đâm vào dải phân cách. Ôi trời, đó là mẫu BMW mới nhất cô vừa mua, mui xe bị đâm đến biến dạng luôn, gương chiếu hậu và kính chắn gió vỡ hết. Cô vừa từ cửa hàng bảo dưỡng về, họ nói sửa chữa hơi phức tạp.”

Nghe một lúc chỉ toàn xung quanh chiếc BMW đó, Lam Ngọc Anh hơi sốt ruột, bất giác ngắt lời bà: “Cô, vậy còn Hoàng Trường Minh ạ? Tai nạn có nghiêm trọng không a? Anh ấy sao rồi?”

“Yên tâm đi, chưa chết được.” Hoàng Thanh Thảo chỉ nói một câu như vậy.

Lam Ngọc Anh còn muốn hỏi tiếp thì cuộc gọi đã kết thúc.

Sau đó trở về công ty, đến tận lúc tan làm cô vẫn cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn. Đứng trước bến xe buýt đợi một lúc lâu, sau khi xe đến, cô vẫn lựa chọn bắt taxi, đi thẳng tới chỗ ở của cô bạn thân Trương Tiểu Du.

“Cá nhỏ, cậu giúp mình gọi cho bác sĩ Sinh một cuộc được không?”

“Sao thế?” Trương Tiểu Du vừa nghe đã có vẻ không tình nguyện: “Sao phải gọi điện thoại cho loại cầm thủ đội lốt người đó? Mình không gọi đầu.”

Lam Ngọc Anh mím chặt hai mỗi đành nói: “Hình như Hoàng Trường Minh bị tai nạn nhập viện rồi, bác sĩ Sinh có lẽ sẽ biết rõ. Cậu hỏi giúp mình xem tình hình thế nào.”

Trương Tiểu Du nghe vậy, không lằng những nữa, lập tức rút di động gọi ngay.

Đường truyền được kết nối, Trương Tiểu Du nhảy dựng lên khỏi sofa, kêu gào ầm ĩ mấy câu rồi mới quay về chuyện chính.

Sau khi ngắt máy, Trương Tiểu Du tường thuật lại cho cô: “Hỏi rõ ràng rồi.

Nói là trong xe có túi khí nên người không có nguy hiểm gì. Ngoài một vài vết xước xát ra thì bắp chân phải có dấu hiệu rạn xương nhẹ. Bây giờ không còn việc gì rồi, đang nằm ở bệnh viện nghỉ dưỡng đấy.”

Nghe xong, Lam Ngọc Anh thở phào nhẹ nhõm.

Hoàng Thanh Thảo tuy không nói bất kỳ chuyện gì về vết thương của anh nhưng luôn nhấn mạnh con BMW đó của mình bị đâm thảm hại đến mức nào, khiến cô thót tim, không thể yên tâm được. Bây giờ đã chắc chắn anh không sao, cuối cùng cô cũng yên lòng.

Cùng nhau ăn cơm tối xong, Lam Ngọc Anh bắt xe trở về nhà khi trời đã tôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK