Mục lục
Truyện Ôm tôi nhé cô gái nhỏ – Lam Ngọc Anh – Hoàng Trường Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 440

Lê Tuyết Trinh ra khỏi phòng ngủ, thấy bóng dáng cao lớn kia, chỉ là một hình bóng cũng khiến cô ta say đắm không thể kiểm soát được, trong mắt tràn đầy tình cảm mê say, lon ton chạy theo phía sau: “Trường Minh, chờ em với! Đúng lúc em cũng muốn trở về, đi cùng nhau được không?”

“Không tiện đường.” Hoàng Trường Minh từ chối.

Lê Tuyết Trinh không mảy may để ý, vẫn duy trì nụ cười, giọng nói dịu dàng: “Không sao, vậy bảo tài xế chở em đi nhờ một đoạn là được rồi! Em có thể…”

Hoàng Trường Minh bất chợt dừng chân.

Đôi mắt sâu thẳm lạnh lẽo nheo lại, sau đó từng bước từng bước đi về phía cô ta, bóng dáng cao lớn bao trùm lấy cô ta.

Dường như Lê Tuyết Trinh cũng không ngờ được anh sẽ như vậy, giọng nói bất chợt im bặt, đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó là không nén được vui sướng trong lòng, nhất là khi anh càng ngày càng đến gần, lưng cô ta đã sắp dán vào bức tường ngoài hành lang.

Đã nhiều năm như vậy, hai người chưa từng có hành động thân mật nào, khoảng cách gần như vậy lại càng không có. Tim Lê Tuyết Trinh đập rất nhanh, trong giọng nói không nén được sự ngượng ngùng: “Trường Minh?”

Ánh mắt Hoàng Trường Minh từ đầu đến cuối đều không nhìn cô ta, ngược lại tập trung vào chiếc chìa khóa nhỏ trên cổ cô ta, vẻ mặt anh càng ngày càng lạnh đi.

“Cô đeo xấu lắm.”

Lạnh giọng nói một câu xong sau đó xoay người rời đi.

Sắc mặt Lê Tuyết Trinh trắng bệch. Cúi đầu nhìn mới ý thức được là anh đang nói đến cái gì.

Bóng lưng cao lớn phía trước đã sắp đi xuống lầu, cô ta đưa tay ra sau gáy, không nhanh không chậm thảo sợi dây chuyền ra.

Nhìn chiếc chìa khóa nhỏ nằm trong lòng bàn tay, Lê Tuyết Trinh nở nụ cười, coi như nó đã hết giá trị, không thèm liếc mắt một cái, tiện tay đưa cho người giúp việc đứng trước mặt: “Tặng cho cô này.”

“A!” Người giúp việc sửng sốt, nhìn thấy trên mặt dây chuyền lấp lánh kim gương liền vui vẻ nhận lấy, không ngờ mình lại may mắn như vậy, cúi đầu khom lưng không ngừng nói lời cảm ơn: “Cảm ơn cô Lê, cảm ơn cô Lê! Cảm ơn Cô!”

Thời tiết càng ngày càng lạnh, nhiệt độ không khí mỗi ngày dường như đều đang hạ xuống.

Mặc dù hệ thống sưởi trong nhà ở phía Nam luôn rất tốt nhưng cũng mang lại nhiều bất cập, chất lượng không khí rất kém, dường như hiếm khi mới có được một bầu trời trong xanh.

Vào giờ nghỉ trưa, Lam Ngọc Anh thường đứng trước cửa sổ nhìn ra ngoài, luôn cảm thấy bầu trời giăng đầy sương mù cũng giống như tâm trạng của cô vậy.

Mấy ngày gần đây không có khẩu vị ăn uống gì cả, đồng nghiệp giúp cô gọi cơm, có nhiều lúc cô chỉ ăn hai miếng đã buông đũa.

Di động vang lên, là điện thoại thím Triệu gọi đến, bà đang đi trên đường hỏi cô: “Ngọc Anh này, di vật của bà ngoại cháu thím đã thu dọn xong hết rồi, cháu xem có muốn để lại đây hay là muốn đem về?”

Lam Ngọc Anh suy nghĩ, qua một ngày nữa là đến cuối tuần rồi: “Cháu sẽ mang về.”

Tối thứ sáu cô mua vé tàu hỏa, sau khi ngồi tàu hỏa một đêm, trở về quê một lần nữa.

Lam Ngọc Anh đứng một mình trong sân rất lâu.

Rạp đám ma bên ngoài đã bị phá bỏ ngay từ hôm đưa tang, cả trong sân và ngoài sân đều đã khôi phục lại vẻ yên tĩnh trước đây, cô nhìn về phía cửa nhà, cảm thấy một lát sau sẽ thấy bóng dáng loạng choạng của bà ngoại từ bên trong bước ra khỏi ngưỡng cửa.

Ngoài cửa truyền đến động tĩnh, một bóng người mập mạp bước vào.

Thím Triệu trông thấy cô đứng tại chỗ thất thần, vội nhanh chóng tiến lại gần, phát hiện người cô rất lạnh, nói: “Ngọc Anh, bây giờ thời tiết lạnh như vậy, đứng bên ngoài làm gì! Đừng để bị cảm lạnh, nhanh lên, vào nhà đi!”

Lam Ngọc Anh gật đầu, theo sau thím Triệu đi vào trong nhà.

Người già thì có thể có bao nhiêu đồ đạc, di vật cũng không nhiều, tất cả đã được đóng gói cẩn thận, thật ra thì đều là quần áo và đồ dùng hằng ngày thôi, nhưng vẫn nên lưu giữ lại kỷ niệm cho người thân.

Cô lấy ra từ trong túi một chiếc lược gỗ, trước đây bà ngoại thường dùng nó để chải tóc bạc, bà còn nói rằng ba nghìn sợi phiền não, chải một cái là mọi chuyện đều bay hết.

Lam Ngọc Anh thật cẩn thận vuốt ve nó như thể là của quý vậy.

Thím Triệu đứng bên cạnh nhìn cô, không nhịn được lau nước mắt, vô cùng thương cô.

Lam Ngọc Anh cẩn thận trả cây lược về chỗ cũ: “Thím Triệu, hai ngày nay cháu cứ mơ thấy bà ngoại, mơ thấy bà ngoại cười với cháu.”

“Là do cháu nhớ bà ngoại quá đấy!” Thím Triệu nói.

“Đúng vậy…” Lam Ngọc Anh gật đầu, ánh mắt ngẩn ngơ: “Đến bây giờ cháu vẫn không dám tin, rõ ràng bà ngoại đã phục hồi tốt lắm kia mà, sao bỗng dưng lại bỏ cháu đi…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK