Chương 10
Cô nặng nhọc cầm lấy micro, nhìn vào bài hát trên màn hình trình chiếu và cất giọng: “Oh oh oh oh ~ ~ Cho dù số phận có sóng gió, cho dù số phận có xoay vần, dù số phận có buộc em phải trở thành người…..’ Bài hát cuối cùng cũng kết thúc, nhưng không có tiếng võ tay hay lời tán thưởng nào trong căn phòng.
Trần Phong Sinh khẽ ngoáy lỗ tai, đau lòng hỏi: “Cô gái, cô cố ý đấy à?”
Lam Ngọc Anh, một người có âm sắc và chất giọng không được tốt, cảm thấy rất xấu hổ khi được hỏi điều này, “Tôi đã cố gắng hết sức mình rồi…
Nghe cô nói, Trân Phong Sinh hoàn toàn không nói nên lời.
“Cô hãy uống hết nửa chai rượu này đi”
Hoàng Trường Minh đang im lặng nấy giờ bỗng đột nhiên lên tiếng.
Lam Ngọc Anh nhìn nửa chai rượu còn lại và nghiến răng nói: “Nếu tôi uống thì anh phải trả lại nó ngay đấy!”
Hoàng Trường Minh bình thản ngồi tự châm một điếu thuốc, khẽ gật đầu.
Lam Ngọc Anh nhìn thấy một làn khói trằng phun ra từ miệng anh ta như làn sương mù đêm đông, khóe môi cong lên sau làn khói mơ hồ, cô mất ba giây để quyết định sẽ tin lời nói của anh ta, rồi sải bước đi về phía trước, cầm lấy chai rượu.
Sau đó, cô ngẩng đầu nói với anh: “Ở đây có rất nhiều người làm nhân chứng, hãy nhớ lời anh đã hứa!”
Cho dù làm việc ở đây đã được một thời gian, nhưng Lam Ngọc Anh thực sự không thể uống nhiều rượu, cô đưa môi nếm thử một ngụm, đây là lần đầu tiên cô uống một loại rượu mạnh như vậy.
Vị cay nồng cháy lan từ cổ họng đến tận dạ dày, sau vài ngụm, cô không thể cầm cự được thêm nữa. Nhưng thay vì đặt chai rượu xuống, cô nghiến răng tiếp tục đổ phần còn lại vào miệng, suy nghĩ duy nhất của cô lúc này là lấy lại con dao của mình.
Trân Phong Sinh có chút kinh ngạc, “Trường Minh, cô gái này thật thà quá, không ngờ thật sự làm theo lời anh!”
Nếu là nửa chai rượu mạnh loại này, đến cả đàn ông cũng không trụ được như vậy chứ đừng nói đến phụ nữ.
Khuôn mặt của Hoàng Trường Minh không biểu lộ cảm xúc gì, nhưng trong đôi mắt sâu thẳm của anh ta đang dường như tụ lại ánh sáng.
Anh ta đã từng chứng kiến nhiều chuyện kỳ lạ trên đời, nhưng một cô gái có tính cách gan lỳ như Lam Ngọc Anh thì đây là lần đầu tiên anh gặp.
“Tôi uống xong rồi này!”
Lâm Ngọc Anh nhấc chai rượu chỉ còn một nửa xuống chiếc bàn trước mặt Hoàng Trường Minh.
Cô lấy tay áo lau miệng, nhìn anh ta rồi nói: “Bây giờ anh trả lại con dao cho tôi được chưa?”
Nhưng vừa dứt lời, chân cô đã mềm nhữn ra và đổ nhào về phía trước.
Sáng hôm sau, Lam Ngọc Anh thức giấc với một cơn đau khủng khiếp nơi thái dương.
Ngọc Anh phát hiện ra rằng những chuyện xui xẻo như thế này luôn xảy ra với cô gần đây, và đây đã là lần thứ ba cô phải mở mắt tại một nơi lạ hoäc.
Dù là một nơi xa lạ, nhưng nó vẫn được trang trí như tiêu chuẩn của một căn phòng khách sạn, Lam Ngọc Anh bất giác nhìn về hướng phòng tắm, tựa hồ cảm thấy trong vài giây nữa cửa phòng sẽ lại mở ra giống như hai lần trước đây, nhưng khi nhìn qua, cô nhận ra bên trong không có ai.
Nhưng để yên tâm hơn, cô cúi xuống nhìn cơ thể mình.
Tuy rắng cô lúc này không bị trần truồng, nhưng trên cơ thể Ngọc Anh đã không còn quần áo của cô nữa, thay vào đó là một chiếc áo sơ mi nam rộng thùng thình. Còn bên cạnh chỗ cô nằm là một bộ quần áo khác đặt chỉnh tề.
“Dậy rồi sao?”
Một giọng nói trầm lắng vang lên từ phía cánh cửa sổ kiểu Pháp.