Mục lục
Truyện Ôm tôi nhé cô gái nhỏ – Lam Ngọc Anh – Hoàng Trường Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1313

Sau khi bị một người có tiền có thế như Cổ Yên chèn ép, Tiếu San đi ra khỏi trung tâm thương mại, dường như là không hề đán đo suy nghĩ mà mua đại một chiếc áo giá rẻ. Thế nhưng không ngờ rắng Trần Phong Sinh lại chẳng hề chán ghét, thậm chí có thế nói là còn rất vui mừng, trong lòng cô khó tránh khỏi cảm giác tội lỗi Miệng nhỏ mở ra rồi lại khép lại, Trương Tiểu Du cũng không biết nên nói gì.

Lúc này Trần Phong Sinh đột nhiên sải bước đi tới, anh vòng tay ôm lẩy eo cô, sau đó đè cô dựa vào cánh cửa phòng. Khuôn mặt đẹp trai gần ngay trước mặt, giọng nói khàn khàn của anh khẽ vang lên bên tai: “Tiểu Du à, sau này đây chính là nhà của em”

“Nhà sao?“ Trương Tiểu Du bồng chốc sững sờ.

‘Trần Phong Sinh cong môi, trầm giọng lặp lại một lần nữa: “Đúng vậy, là nhà của hai chúng ta”

Gia đình của chúng ta Trương Tiểu Du thầm lẩm bẩm lặp lại sáu chữ này trong lòng, chóp mũi hơi cay cay chua chát.

Cô và Ngô Huỳnh Đông từng yêu nhau năm năm, anh ta có lẽ đã cho cô lời hứa hẹn về một cuộc hôn nhân và tươi lai tươi đẹp, nhưng cho dù là chuyện nào đi nữa, anh ta đều không làm được. Mà người đàn ông tên Trần Phong Sinh trước mặt, chẳng những đã kết hôn với cô, bây giờ còn nói sẽ cho cô một mái ấm gia đình.

Một người mồ cô bố mẹ từ nhỏ như cô, từ bé đã bị gửi tới nhà cô ai biết được cô đối với chữ “nhà” này có bao nhiêu khao khát.

chẳng Một nụ hôn triền miên dai dẳng thoáng chốc buông xuống.

Hai giây sau đó Trương Tiểu Du mới phản ứng lại được, cô ngượng ngùng nhẹ nhàng đáp trả. Đổi lại, bàn tay của Trần Phong Sinh đang giữ sau gáy cô cũng cảng tăng thêm lực đạo. Cả căn phòng rực sáng ánh đèn, lúc này đều là hơi thở dốc nặng nề của anh và cô.

Trần Phong Sinh trực tiếp ôm lấy eo cô, sau đó sải bước đi thắng về phía giường lớn cách đó vài bước.

Tấm đệm êm ái mềm mại, chưa từng có ai nằm lên, độ đàn hồi vô cùng tốt, khi năm bên trên giống như toàn bộ cơ thể đều chìm trong đó. Đôi mắt đào hoa.

của anh lúc này đã trở nên gian xảo: “Tiểu Du à, chúng ta thử giường nhé!”

“Cầm Thú, không được đâu..” Trương Tiểu Du hoảng hốt lắc đầu.

Một cánh tay của Trần Phong Sinh chống xuống bên giường, anh nhíu mày suy nghĩ: “Vẫn chưa hết dâu sao?”

“Hôm nạy là ngày cuối cùng!” Trương Tiểu Du gật gật đầu, kỳ dâu của cô lần nào cũng kéo dài suốt cả một tuần.

“Thế mà em còn cố tình quyến rũ anh!” Trần Phong Sinh nghiến răng nghiến lợi Trương Tiểu Du vô cùng oan ức: “Rõ rằng là anh.”

Trần Phong Sinh không được thỏa mãn, anh liếc nhìn cô bằng ánh mắt ngập tràn oán thán, Anh cúi đâu nhìn lại bản thân, sau đó cúi đầu cần một cái thật mạnh lên bờ vai trắng nõn đang lộ ra ngoài của cô, giống như thể đang phát tiết. Sau đó anh đứng dậy rồi sải bước vào phòng tẩm: “Em thu dọn lại hành lý đi, anh đi tâm đây!”

Tiếng nước chảy từ phòng tắm truyền ra, Trương Tiểu Du cố nhịn cười, cô có thể chắc chắn rắng người ở bên trong đang điên cưỡng xả nước.

Tiểu Du xuống giường rồi kéo va li ra, đặt khung ảnh ở trên cùng lên mặt tủ cạnh giường, ngón tay khẽ vuốt nhẹ trên khuôn mặt của đôi vợ chồng trẻ. Dưới ánh đèn phòng, tấm kính khám bên ngoài phản chiếu hình ảnh khóe môi cô bất giác cong lên: “Bổ ơi, mẹ ơi, con có nhà rồi!”

Ngay lúc này đây, từ sâu thẳm trong trái tim, Trương Tiếu Du cũng đã thật sự cho rằng đây sẽ là nhà của mình. Thế nhưng cho tới bốn năm sau cô mới biết được, đây chẳng qua chỉ là hoa trong gương, là trăng trên mặt nước.

Chiều ngày hôm sau, sau khi ấn cơm xong, Trương Tiếu Du bắt xe đi tới bệnh viện tư nhân.

Trải qua bao lần hóa trị sau phẫu thuật, bà ngoại cũng đã hồi phục khá tốt, các bác sĩ đề nghị bà có thế xuất viện. Dù sao thì năm trong bệnh viện lâu ngày cũng không có lợi cho việc hồi phục sức khỏe, tâm trạng thế nào cũng sẽ có áp lực đè nén, vậy nên Trần Phong Sinh sau khi suy xét thì đã lựa chọn một viện dưỡng lão tốt về mọi mặt cho bà Viện dưỡng lão nâm cách bệnh viện tư nhân không xa. Sau khi hoàn tất thủ tục xuất viện, anh lái xe mất nửa tiếng đồng hồ, môi trường xung quanh đều rất tốt, vô cùng phù hợp đế bệnh nhân nghỉ ngơi và bồi dưỡng sức khỏe. Nơi đây có non xanh nước biếc, công tác xanh hóa được thực hiện rất tốt. Có thể thấy, Trần Phong Sinh đã tìm cho bà ngoại viện dưỡng lão tốt nhất thành phố Sài Gòn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK