Mục lục
Truyện Ôm tôi nhé cô gái nhỏ – Lam Ngọc Anh – Hoàng Trường Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 292

 

“.” Cô nào có chứ Lam Ngọc Anh oan ức muộn phân, sự tiếp theo anh sẽ lại nói câu gì đó nóng bỏng nên vội lên tiếng: “Cũng không còn sớm nữa, anh ngủ sớm đi. Em cũng buồn ngủ rồi, ngày mai còn phải đi làm…”

 

Hoàng Trường Minh “ừm” một tiếng, lần này anh cúp máy thật Lam Ngọc Anh quay mặt sang thì nhìn thấy gương mặt ai oán không thể ai oán hơn của Trương Tiểu Du.

 

Lúc này Trương Tiểu Du đã hiểu rõ nguyên nhân vì sao cô mãi không chịu ngủ. Đã buồn ngủ như chó, lại còn bị hai người họ làm cho tức điên lên.

 

“Làm ơn đi, sau này thể hiện ân ái có thể chọn buổi trưa không?”

 

“Vì sao?” Cô không hiểu “Bởi vì buổi tối phải đi ngủ!” Trương Tiểu Du nghiến răng nghiến lợi hậm hực.

 

“…” Khóe miệng Lam Ngọc Anh giật giật.

 

Đang định tiếp tục đào vào nỗi đau của cô ấy thêm vài câu thì di động rung lên nhưng là một tiếng thông báo tin nhắn, vẫn là của Hoàng Trường Minh, bên trên hiển thị hai chữ: Ngủ ngon! Lam Ngọc Anh lập tức không rảnh quan tâm tới Trương Tiểu Du nữa, quay người trở lại, tít mặt cười năm soạn tin nhắn. Trương Tiểu Du ôm chặt lồng ngực tỏ vẻ đã bị nội thương.

 

Ba ngày sau đó, Lam Ngọc Anh vẫn cảm thấy trôi qua rất chậm. Hoàng Trường Minh sáng tối đều gọi cho cô, hai người nói chuyện không lâu, chỉ qua loa vài câu nhưng dường như đợi điện thoại của anh đã trở thành một thói quen, nếu không nhận được thì cô sẽ thấp thỏm không yên.

 

Sáng hôm nay, cô quẹt thẻ đi vào văn phòng thì di động đổ chuông. Ở đầu kia hình như anh cũng đang đi trên đường, có tiếng bước chân vững vàng nhưng rõ ràng là buổi sáng mà chất giọng trầm của anh lại có phần mệt mỏi.

 

“Có phải anh mệt lắm không?”

 

Hoàng Trường Minh trả lời cô: “Ừm, mấy hôm nay chẳng ngủ được.

 

“Bận lầm à?” Lam Ngọc Anh cắn môi, động tác kéo ghế cũng chậm đi nửa nhịp.

 

“Một phần.” Hoàng Trường Minh khẽ đáp, ngừng một chút anh bổ sung thêm: “Chủ yếu là vì hai tối nay hơi mất ngủ.”

 

“Sao đang yên đang lành lại mất ngủ chứ?” Lam Ngọc Anh nhíu mày.

 

Hoàng Trường Minh không lập tức trả lời mà im lặng một lúc.

 

“Nhớ em.”

 

Hai chữ “nhớ em” đột ngột vang lên bên tại cô.

 

Lam Ngọc Anh suýt nữa làm rơi chiếc điện thoại di động, hiện tại một bên tại cô đã cảm thấy nóng rực lên. Cho dù cách nhau đường truyền điện thoại nhưng cô vẫn cảm nhận được ngọn lửa bùng lên sau hai chữ ấy.

 

Đầu kia có người cung kính báo cáo gì đó với anh, anh vội vàng nói một câu: “Anh phải họp rồi.”

 

Ngắt điện thoại, Lam Ngọc Anh từ từ thở hắt ra một hơi.

 

Cô ngước mắt lên, các đồng nghiệp đang lục tục đi vào, quản lý cũng xách cặp tài liệu đi vào phòng riêng.

 

Lam Ngọc Anh cuộn chặt tay lại như đang suy nghĩ chuyện gì đó, khi cô buông ra thì có vẻ đã đưa ra một quyết định. Cô không ngồi xuống mà cùng quản lý đi vào phòng.

 

Khoảng hơn mười phút sau, cô bước ra.

 

Bước chân có phần nhẹ nhàng nhanh nhẹn, Lam Ngọc Anh cầm di động lên, giọng nói phấn khích run run: “Alô, Cá nhỏ, cậu có thể giúp tớ đặt một vé máy bay tới Ma Cao không?”

 

Bởi vì đặt vé gấp nên chuyến bay tối đó đã không còn nữa.

 

Lam Ngọc Anh ngồi chuyến bay buổi trưa ngày hôm sau. Bay đến Ma Cao mất bốn tiếng rưỡi đồng hồ, chậm nhất là bảy giờ tối mai cô sẽ có thể xuất hiện trước mặt anh rôi.

 

Đúng lúc chuẩn bị qua cửa bay thì Hoàng Trường Minh bất ngờ gọi điện tới.

 

Lam Ngọc Anh giật thót, không ngờ anh lại gọi ngay lúc này, do dự một lúc cô mới nhận máy.

 

Thật ra cũng chẳng có chuyện gì, chỉ là lúc này anh đang rảnh nên hỏi xem cô đang làm gì. Cô nói dối là đang ăn cơm nhưng sợ lộ ra sơ hở, vì thế chưa nói mấy câu thì cô đã chủ động đề nghị kết thúc cuộc gọi.

 

Nhớ tới chuyện Hoàng Trường Minh từng nói cô cứ nói dối là lòng bàn tay sẽ đổ mồ hôi.

 

Cô bất giác cúi đầu xuống nhìn, quả nhiên lòng bàn tay đã đầy mồ hội. Lam Ngọc Anh cọ cọ tay vào quần bò, rồi cùng đoàn người tiếp tục tiến bước.

 

Cô chỉ mới ngồi máy bay hai lần, hơn nữa cả hai lần đều có Hoàng Trường Minh đi cùng. Một mình đi máy bay như thế này, thật ra trong lòng cô có chút sợ hãi. Chẳng mấy chốc đã tới lượt, cô hít sâu một hơi trình ra chứng minh thư và vé máy bay.

 

Ngồi bên cạnh cô là một đôi vợ chồng đã có tuổi, nhất là người vợ rất thích trò chuyện khiến cả chuyến bay không còn quá vật vã nữa.

 

Sau khi máy bay hạ cánh an toàn, Lam Ngọc Anh lập tức thảo dây an toàn ra. Ngoài túi đeo trên người, cô còn xách một chiếc túi nhỏ, bên trong có quân áo thay giặt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK