Mục lục
Truyện Ôm tôi nhé cô gái nhỏ – Lam Ngọc Anh – Hoàng Trường Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 527

Bởi vì dựa theo lẽ thường thì đáng lý vị trí của Lam Ngọc Thiên và nữ khách hàng kia phải đổi ngược lại mới đúng. Lẽ ra người tát nhân viên phục vụ phải là cô ta, thậm chí cô còn nghi ngờ chắc là cô ta đã bước chân vào showbiz, có khi đang đóng vai nào đó cũng nên…

Lam Ngọc Anh thực sự không thể tưởng tượng nổi Lam Ngọc Thiên ngày xưa đi đến đâu cũng kiêu căng như một con chim công, lúc nào cũng mặc đồ hàng hiệu, giờ lại lưu lạc đến nước này.

Thấy cô, sắc mặt Lam Ngọc Thiên cũng thay đổi: “Lam

Ngọc Anh?”

“Sao cô lại.. Lam Ngọc Anh không nén nổi kinh ngạc.

“Ha, cô vui mừng lắm đúng không?” Lam Ngọc Thiên nghiến răng nghiến lợi, đụng phải vết thương trên má khiến cô ta đau đến mức trợn mắt: “Đừng có ở đó mà giả vờ giả vịt! Thấy tôi ra nông nỗi này, chắc chắn cô mừng rơn đúng không? Lam Ngọc Anh, cô cố ý chạy đến đây xem trò hề của tôi thì việc gì còn phải giả vờ như kinh ngạc chứ?”

“Sao cô lại ở đây làm nhân viên phục vụ?” Lam Ngọc Anh nuốt nước miếng, trong lòng vẫn còn kinh ngạc: “Cô thế này… Ba có biết không?”

Lam Ngọc Thiên căm hận nhìn cô, cười lạnh liên tục: “Đừng có giả vờ giả vịt nữa. Lam Ngọc Anh, tại sao tôi lại ở đây, cô là người biết rõ nhất mới đúng! Chẳng phải đều tại cô hết hay sao? Không biết cô bỏ bùa mê thuốc lú gì cho anh Trường Minh nữa!”

Lam Ngọc Anh nhíu mày, vẻ mặt hoang mang.

Nhân viên phục vụ nhanh chóng đi tới từ đằng sau, vội vàng nói với Lam Ngọc Thiên: “Lam Ngọc Thiên, sao cô còn ở đây hả? Bàn 16 rung chuông kêu nhân viên phục vụ từ nãy giờ kìa!”

“Tôi biết rồi, tôi đi ngay đây.” Lam Ngọc Thiên vội gật đầu.

Lúc đi ngang qua bên cạnh cô, ánh mắt cô ta tràn đầy căm hận đến tận xương tủy.

Cuối cùng Lam Ngọc Anh vẫn vào toilet một chuyến, sau đó trầm tư trở về bàn của mình, trong lòng vẫn suy nghĩ tại sao Lam Ngọc Thiên lại xuất hiện ở đây, lại lưu lạc đến nước này. Hơn nữa cô không hiểu được những lời cô ta nói có nghĩa là gì, nhất là câu nói cuối cùng. Chuyện này thì liên quan gì tới Hoàng Trường Minh?

Sau khi trở lại chỗ ngồi, Lam Ngọc Anh lại ngây người. Không biết có phải là vì suy tư chuyện này hay không mà khuôn mặt cương nghị của Hoàng Trường Minh lại bất ngờ xuất hiện trước mặt cô. Hoàng Thanh Thảo vốn ngồi đối diện cô, nhưng giờ chiếc ghế bên cạnh lại xuất hiện thêm một người. Nhân viên phục vụ đã bưng dao nĩa lên, còn cầm thực đơn, Hoàng Trường Minh đang cúi đầu lật xem thực đơn. Lúc cô đến gần, nghe thấy anh đang dặn nhân viên phục vụ lấy bít tết chín mấy phần.

“Thật trùng hợp, Trường Minh với khách hàng định ăn cơm ở đây, mà khách hàng lại lâm thời có việc bận nên cô kêu nó tới đây ăn chung với chúng ta!” Hoàng Thanh Thảo mỉm cười cầm ly rượu vang, giọng nói áy náy hỏi cô: “Cải Trắng, cháu không ngại chứ?”

Lam Ngọc Anh đành phải lắc đầu: “Không đâu ạ.”

Cô có ngại cũng không được, bởi vì không lâu sau nhân viên phục vụ đã bưng bít tết lên bàn.

Từ khi ngồi vào bàn, Hoàng Trường Minh vẫn không nói một lời, nhưng tốt hơn trước kia là thỉnh thoảng anh lại liếc mắt nhìn cô.

Bởi vì trên bàn cơm có thêm một người nên Lam Ngọc

Anh không còn tự nhiên như trước, chỉ cắm mặt cắt thịt bò trong đĩa. Chỉ có mình Hoàng Thanh Thảo ăn hăng say.

Sau bữa cơm, Hoàng Trường Minh gọi nhân viên phục vụ đến quẹt thẻ. Hoàng Thanh Thảo quay sang nhìn cô: “Thấy sướng chưa, có người tính tiền giùm mình luôn!” Lam Ngọc Anh đành phải cười gượng đáp lại bà.

Cuối cùng cũng ăn cơm xong, Lam Ngọc Anh đang định rời đi thì Hoàng Thanh Thảo lại kéo tay cô.

“Cải Trắng, cháu uống không ít rượu nên cô phải đưa cháu về nhà, không thì để một mình cháu về nhà, cô sẽ không yên tâm đậu” Nói xong, Hoàng Thanh Thảo nhìn cháu trai của mình: “Trường Minh, cô mượn xe cháu nhé.

Hoàng Trường Minh đáp lại bằng giọng hờ hững. Lam Ngọc Anh muốn từ chối cũng không có cơ hội, bị Hoàng Thanh Thảo kéo lên xe.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK