Mục lục
Truyện Ôm tôi nhé cô gái nhỏ – Lam Ngọc Anh – Hoàng Trường Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 601

Điện thoại di động trong túi, tay run rẩy phải cầm lên nhiều lần mới được, cố ấy tìm thấy số ẩn ở dưới cùng trong danh bạ và bấm gọi.

Sau khi bên kia nhấc máy, có vẻ như không phải là người cô ấy muốn tìm. Giọng Lê Tuyết Trinh trở nên có nóng nảy: “Bác sĩ William đâu rồi, kêu anh ấy nghe điện thoại!”

Sau vài giây chờ đợi, rốt cuộc thay đổi người tiếp.

“William!” Khi Lê Tuyết Trinh nghe thấy giọng nói, cô không quan tâm đến giọng điệu của mình, liền chất vấn: “Lúc trước anh đã hứa với tôi như thế nào rồi! Anh không phải nói sẽ tuyệt đối không có vấn đề sao? Không phải sẽ không bao giờ nhớ ra sao?”

Ngoài cửa sổ, ánh trăng sáng tỏ.

Lam Ngọc Anh và Trương Tiểu Du đang ngồi trong phòng khách, TV đang chiếu một chương trình tạp kỹ ôn ào. Hai cô bạn gái vừa xem vừa trò chuyện.

Trương Tiểu Dù mang theo một cái gối, vẫn không nhịn được liên tục xác nhận: “Ngọc Anh, Hoàng tiên sinh đã thật sự khôi phục trí nhớ hoàn toàn rồi sao?”

“Ừm… Lam Ngọc Anh gật đầu.

“Cậu nói xem, trước đây anh ta cũng từng tới Mỹ, chắc là vì chuyện này đúng không?”

“Tôi không biết… Lam Ngọc Anh lại lắc đầu.

“Tôi nghĩ là 80% rồi!” Trương Tiểu Du trông như Holmes vuốt cằm, nói: “Dù sao thì tôi luôn cho rằng Trần Phong Sinh kia có chuyện giấu tôi, hình như có liên quan đến tiểu thiếu gia nhà họ Hoàng….

Lam Ngọc Anh mỉm cười, chỉ nghĩ đối phương rất quan tâm Trần Phong Sinh, cũng không quan tâm lắm.

Trương Tiểu Du vừa đi ra khỏi phòng tắm thì có tiếng gõ cửa, đi thẳng đến lối vào mở cửa.

“Ngọc Anh!”

Ngay sau đó, Trương Tiểu Du đã chạy đến và nói nhỏ với cô: “Hoàng tổng đến rồi!”

Lam Ngọc Anh sững sờ nhìn lối vào, trong tầm mắt hiện ra một bóng người cao lớn, đôi mắt đen sâu thăm kia cũng có cảm giác đặc biệt tồn tại.

“Sao anh lại đến đây… Cô cau mày đứng dậy.

“Hôm nay Đậu Đậu rất buồn bực. Buổi chiều không chịu ăn cơm, đòi mì sợi do cô làm, nên tôi đến nhờ cô nấu!” Hoàng Trường Minh đi chân trần, mang đôi tất đen, đưa túi qua.

Trong túi đựng mì khô, trứng và xúc xích.

“Đậu Đậu vẫn đang ở bệnh viện chờ ăn cơm. Hoàng

Trường Minh nhấn mạnh.

Nghĩ đến vẻ mặt đáng yêu của Bánh Bao, cô liền gật đầu đồng ý: “Vậy anh chờ một chút!” Lam Ngọc Anh cầm lấy chiếc túi và đi về phía nhà bếp, máy hút khỏi nhanh chóng kêu lên.

Nước trong nồi sôi trào, khi cô vừa mới vớt mì khô để vào, một giọng nói trầm ổn đột nhiên vang lên.

“Nấu nhiều thêm một chút.”

Thấy cô tỏ vẻ khó hiểu, Hoàng Trường Minh nói thêm: “Mấy ngày nay Đậu Đậu ăn nhiều.”

“À được.” Lam Ngọc Anh gật đầu.

Cô buông lỏng tay, lấy mì sợi nhiều thêm một chút, sau đó nghĩ nghĩ hai giây, rồi bỏ toàn bộ mì sợi vào nồi

Bước tiếp theo là đợi mì chín và Lam Ngọc Anh thỉnh thoảng dùng đũa khuấy đều.

Lúc vô tình quay mặt lại, cô nhìn thấy Hoàng Trường Minh vẫn đứng ở cửa, tầm mắt như dán chặt vào cô. Lam Ngọc Anh cảm thấy hô hấp đình trệ, vội vàng cúi đầu xuống.

Một lúc sau, cảm nhận ánh mắt cực kỳ áp chế vẫn còn lưu lại, cô cảm thấy cơ bắp cứng lại, không khỏi nhìn qua lần nữa, hai mắt đối diện nhau dưới ánh đèn, chỉ là lần này Hoàng Trường Minh thu hồi ánh mắt trước.

Lam Ngọc Anh dập tắc lửa, đổ hết mì vào hộp giữ nhiệt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK