Mục lục
Truyện Ôm tôi nhé cô gái nhỏ – Lam Ngọc Anh – Hoàng Trường Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1471

“Con không muốn lặp lại lần thứ hai” Trần Phong Sinh trầm giọng nói, ánh mất có chút u ám, giống như thật sự không muốn đề cập đến lần thứ hai “Ly hôn? Anh ——” Trần Phong Kiên đứng bật dậy lần nữa, trực tiếp vượt qua bà trà đi đến trước mặt anh, quả thực giận không kiềm chế được: “Lén kết hôn cũng thôi, vậy mà lại lén ly hôn, sao tôi lại dạy dỗ ra một thẳng con trai như anh hả, chuyện lớn của đời người mà anh lại lấy ra làm trò đùa thế hả!”

Trần Phong Kiên dường như thật sự bị chọc cho tức điên, anh đã chẳng muốn ra tay lần nữa, thân thể có chút lay động đỡ lấy mép bàn.

Trần Văn Sáng thấy thế, không khỏi tiến lên đỡ ông: “Bố, bố đừng đế tức giận hại đến sức khỏe!”

“Còn cả anh nữa, vợ cũng đã mất nhiều năm, chẳng lẽ anh muốn độc thân cả đời sao?“ Trần Phong Kiên hất tay con lớn ra, tức giận cất cao giọng.

Trần Văn Sáng nằm không cũng trúng đạn: ”..”

Nhắc tới chuyện khiến Trần Phong Kiên kiêu ngạo nhất đời này, có lẽ chính là ba cậu con trai của mình, chia ra là nhập ngũ, kinh doanh, mặc dù con trai út không tham chính dựa theo sắp xếp của ông, nhưng ở Sài Gòn cũng có tiếng là bác sĩ chuyên gia, có điều nhắc đến cuộc sống cá nhân thì đứa nào đứa nấy đều khiến ông nhói lòng, đúng là không phụ sự mong mỏi của mọi người mà!

Thằng lớn thì mất vợ, thăng hai thì hủy bỏ hôn lễ, thắng ba thì ly dị Nếu để chuyện này truyền ra ngoài, không biết còn tưởng rằng nhà họ Trần bọn họ phạm phải Thái tuế gì đó đấy!

Trần Phong Kiên đỡ bàn trà trở về trên ghế ngồi, ông giận dễ sợ trực tiếp phất tay: “Các anh đều cút ra ngoài cho tôi!”

Ba anh em đi ra khỏi phòng làm việc, sau khi xuống cầu thang, Trần Văn Sáng tiện nhấc chân đá đá Trần Phong Niên bên cạnh: “Thắng hai, chú không sao chứ?”

“Em không sao” Trần Phong Niên lắc đâu ‘Trần Phong Sinh đi tuốt ở phía sau hai tay đút túi quần nghe vậy, lười biếng nhíu mày nói: “Tách trà cũng đã vớ mất hai chiếc còn không sao cái gì?”

Trần Phong Niên giơ tay đấy kính mắt trên sống mũi, xấu bụng nói: “Mỗi lần bố ném thứ gì đó đều ném qua vai tiêu chuẩn, trước khi vào phòng làm việc, anh đã bảo người làm lấy cho hai miếng bông lót vào rồi!”

Trần Văn Sáng: ”..”

Trần Phong Sinh: “..”

Đi ra khỏi biệt thự, bóng dáng ba anh em đều đứng thẳng ở dưới ánh mặt trời, trong tay mỗi người đều kẹp điếu thuốc, xa xa nhìn lại còn tưởng là đoàn làm phim nào đang lấy cảnh.

Trần Văn Sáng có vẻ như còn nghiện thuốc hơn hai em, chỉ trong chốc lát, điếu thuốc trong tay cũng đã cháy hết nửa điếu, anh ấy nuốt mây nhả khói nhíu mày hỏi: “Thắng hai này, chuyển hủy đám cưới gây ảnh hưởng cũng không nhỏ đâu nhỉ? Anh nhìn ra được, bố rất tức giận, chắc cũng không thua gì thẳng út năm đó lén kết hôn đâu, chú định làm thế nào?”

“Chuyện này chẳng phải quá dễ sao?” Trần Phong Niên lạnh nhạt đáp.

“Trần Phong Sinh nghe vậy, đuôi mày thâm thúy khẽ nhếch lên: “Dễ thì làm thế nào?”

Trần Phong Niên phủi phủi tàn thuốc trong tay, trong đôi mắt hẹp dài ẩn dưới kính mắt là ánh sáng tỉnh quái: “Người thông minh tự có diệu kế!”

‘Sau đó anh ấy cúi người ghé sát vào bên tai Trần Phong Niên nói hết lời, Trần Phong Sinh liền dựng thẳng ngón cái với anh hai nhà mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK