Chương 378
Cô đã mua rất nhiều đồ mang về, đều đặt trong tay Hoàng Trường Minh, ánh mặt trời lặn chiếu sáng rực rỡ nửa bầu trời, hai người bước đi trong ánh sáng tươi đẹp của ánh mặt trời, bóng hai người trải dài trên mặt đất.
Tiếng bước chân rơi trên mặt đất nhịp nhàng, Hoàng Trường Minh đột nhiên mở miệng nói với cô: “Ngọc Anh, anh rất vui.
Lam Ngọc Anh ngây người, quay đầu lại nhìn anh.
Cô thấy lưng anh hướng về phía ánh sáng mặt trời lặn, cả người như được ráp lên một vòng tròn màu đỏ hồng, càng làm cho gương mặt tuấn tú xuất chúng của anh lúc này giống như một tác phẩm nghệ thuật tuyệt đẹp vậy, ánh mắt anh nhìn cô lúc này cũng thâm thúy như vậy.
“Em cũng cảm thấy vậy…” Cô đáp lại anh bằng một giọng nói nhỏ ngượng ngùng.
Hoàng Trường Minh nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của cô, đôi lông mi cô lúc này đang cụp xuống, anh cảm thấy có chút ngứa ngáy, không kìm chế được muốn hôn lấy cô, lại càng muốn yêu cô bằng một cách tốt nhất, cũng may đi được năm sáu phút nữa thì cũng về đến nhà. Việc đầu tiên khi anh bước vào trong nhà là ném cô lên giường.
Anh cảm thấy mình lúc này dường như giống một cậu bé ngổ ngáo vừa bước vào tuổi dậy thì vậy, đêm nào anh cũng muốn triền miên cùng cô, nhưng sự ham muốn của anh đối với cô vẫn không hề giảm đi mà ngày càng mạnh mẽ hơn.
Vừa nghĩ tới điều gì đó, anh liền nhíu mày: “Thôi em đừng về nữa!”
“Vậy sao có thể được chứ…” Lam Ngọc Anh cắn môi.
Hoàng Thanh Thảo đã cho cô cùng anh có cơ hội ở bên nhau nhiều ngày như vậy, ngày mai là thứ hai, cô đã phải quay về rồi, hơn nữa Hoàng Thanh
Thảo còn cố ý đặt vé cho cô trước khi đi, chuyển muộn nhất là hôm nay.
“Vậy sáng mai trở về đi! Mua vé đường sắt cao tốc sớm nhất, anh đưa em tới nhà ga!”
“Nhưng em sẽ đến muộn mất.” Lam Ngọc Anh lộ ra vẻ mặt mơ hồ.
Cho dù là sớm đi chăng nữa, thì đến công ty cũng không kịp giờ mất “Cô bây giờ là sếp trên của em, không sao đâu!” Hoàng Trường Minh mím môi nói.
Lam Ngọc Anh không nói nên lời.
Khi đến gần khu chung cư, bên trong bước ra một bóng dáng quen thuộc.
Lam Ngọc Anh cắn môi, tiến lên hai bước, chủ động vươn tay nắm lấy tay anh, sau đó duỗi ra đan vào những ngón tay đang siết chặt của cô.
“Tổng giám đốc Hoàng!”
Nhìn thấy bọn họ, nữ thư ký cúi gằm mặt xuống rồi kính cẩn gọi tên anh.
Khi bóng người rời đi, Lam Ngọc Anh lại nhìn thấy ánh mắt cười đùa của Hoàng Trường Minh.
Cô đỏ mặt, xấu hổ hất tay anh ra.
Chỉ hai giây sau khi bị hất tay ra, Hoàng Trường Minh đã trực tiếp ôm cô vào trong lòng, bước vào tòa nhà.
Khi bước vào khu chung cư, bọn họ không để ý thấy một chiếc xe limousine đang đậu bên đường.
Cửa sổ sau xe cụp xuống một nửa, tài xế phía trước nhìn gương mặt xinh đẹp của người phụ nữ trong kính chiếu hậu, sau đó do dự nói: “Cô ơi vừa rồi không phải là tổng giám đốc Hoàng hay sao?”
“Còn cần ông nói à! Mắt tôi không bị mù!”
Tài xế bị khiển trách, lúc này mở miệng có chút cẩn thận nói: “Cô chủ, vậy chúng ta có còn phải đi vào trong nữa không ạ?”
Dù sao đã liên tục lái xe hơn hai tiếng đồng hồ, vội vã từ Long . Truyện Kiếm Hiệp
Thành đến, hơn nữa trong cấp sau xe còn rất nhiều quần áo với đồ dùng hàng ngày nam giới mới mua. Lúc trước khi lên xe, còn nghe thấy lời căn dặn của bà chủ của nhà họ Lê: Đây cũng là một cơ hội không hiếm
Đáp lại ông ta chính là một cái liếc mắt sắc bén của Lê Tuyết Trinh, ông ta lập tức cúi đầu xuống, không dám nói thêm lời nào.
Hai bóng dáng đó trong tầm mắt đã biến mất khỏi khu chung cư, Lê Tuyết Trinh lạnh lùng nheo mắt, hai tay nắm chặt thành nằm đấm, cố gắng kìm nén không để phát ra cơn tức giận.
Cho đến khi nhiệt độ trong xe giảm xuống, cô ta mới nâng cửa sổ lên.
Cô ta không lên tiếng, tài xế phía trước cũng không dám manh động, chỉ có thể đợi ở đó, cảm nhận bầu không khí trong xe như đóng băng lại.
Sắc mặt của Lê Tuyết Trinh rất tệ, lấy điện thoại di động từ trong túi ra, bấm nhanh một dãy số.
“Alo, Tuyết Trinh?”
Bên kia truyền đến giọng nói trầm mạch của người đàn ông trung niên, trên mặt Lê Tuyết Trinh lập tức lộ ra hai lúm đồng tiền, giống như vừa mới phân ra hai người vậy…