Chương 20
Cô nhìn bộ quần áo đã bị xé thành từng dải.
Nhưng Lam Ngọc Thiên còn chưa có ý định dừng lại, phải cắt hết ra thành đống vải vụn thì cô ta mới hả được sự ghen ghét, tức giận trong lòng.
Lam Ngọc Anh cảm thấy hơi đau khổ, nhưng không phải sự đau khổ như Lam Ngọc Thiên nghĩ, mà là đau khổ vì tiền…
Đây là nỗi niềm của người nghèo.
€ó thể ở nhà họ Lam, cô buộc phải nhịn ba phần. Nhưng đây là ngôi nhà mà cô bỏ tiền ra thuê, cô ta lại dám xông vào càn rỡ, hung hăng ngạo mạn thì Lam Ngọc Anh không thể chịu đựng được. Cô cầm điện thoại và bước ra ban công: “Xin chào, đây có phải là số điện thoại của đường dây nóng…?”
Lam Ngọc Thiên bị cảnh sát đưa về đồn vì tội xâm nhập nhà trái phép.
Lúc này, cô ta đang xách túi xách đi ra, hai bàn tay xoa xoa cánh tay bị đau, lông mày dựng ngược nhìn Lam Ngọc Anh cũng cùng đến đồn cảnh sát để lấy lời khai. Cô ta ném thẳng vào Lam Ngọc Anh một cái nhìn nảy lửa: “Lam Ngọc Anh, cô đợi đó. Sẽ có ngày tôi cho cô nếm mùi đau khổ! Đừng vội mừng!”
Trừng mắt hung dữ và đe dọa Lam Ngọc Anh xong, cô ta quay ngoắt người đi, vẻ mặt lại biến đổi một trăm tám mươi độ.
Lam Ngọc Thiên thể hiện một vẻ đáng thương khôn tả: “Cha…”
Lam Ngọc Anh nhìn sang, Lam Khải Dương và Lại Diệp đang đứng trước chiếc xe hơi sang trọng đậu bên kia đường.
Lại Diệp kéo Lam Ngọc Thiên: “Ngọc Thiên, để mẹ xem có bị thương không nào? Sao sắc mặt lại phờ phạc như vậy!”
Gô ta ở trong đồn cảnh sát chưa đến nửa tiếng, vậy mà bà ta có thể hỏi được một câu nghe như xa cách nghìn trùng mới được gặp lại, “Đau ở đâu?”.
Lam Ngọc Anh nhìn họ biểu diễn tình cảm mẹ con trông vô cùng phấn khích. Với bản tính mưu mô, quỷ quyệt của bà ta, cô nghĩ răng bà ta đã cố tình đưa Lam Khải Dương đến.
Nhìn khung cảnh ba người họ ân cần, đầm ấm, Lam Ngọc Anh nghĩ rằng ắt hẳn khi mẹ cô nhảy lầu, bà phải đau buồn lắm. Lam Ngọc Thiên chỉ cách cô hai tháng, điều này cho thấy Lam Khải Dương có người bên ngoài ngay khi mẹ cô đang mang thai.
“Ba mẹ, con sợ quá, cảnh sát bên trong đều rất hung dữ!” Nước mắt Lam Ngọc Thiên thánh thót như mưa: “Ôi, nếu cha không tới đón con, con không biết phải làm sao!
“Ngọc Thiên, con chịu thiệt rồi!” Lam Khải Dương vỗ về đứa con gái nhỏ của mình.
Lại nhìn sang Lam Ngọc Anh, vẻ mặt ông ta trở nên lạnh lùng: “Đứa khốn nạn! Mày còn dám gọi cả cảnh sát đến bắt em gái mình!”
“Là cô ta đến nhà con điên cuồng, hung dữ”
Lam Ngọc Anh tự bào chữa.
“Cha, lần này chị gái con thật sự quá đáng.
Con đã xin lỗi chị ấy cả một lúc lâu nhưng chị không chịu nghe, mà vẫn tiếp tục gọi cảnh sát để họ bắt con vê đồn!”
“Chồng à, nhìn Ngọc Thiên xem. Con bé chắc phải sợ hết hồn!”
Lam Ngọc Thiên và Lại Diệp lại nói gì đó với ông ta, khiến Lam Khải Dương nhìn cô càng lúc càng khó chịu, vẻ như không dạy cho cô một bài học thì không được. Đến khi Lam Ngọc Anh nhìn thấy ông ta vung tay lên thì đã quá muộn để né tránh.
“Bốp!”
Lam Ngọc Anh bị tát một cái thật đau.
Lam Khải Dương chưa bao giờ nhân từ khi đánh cô. Mặt cô sưng lên ngay lập tức.