Chương 66
Lúc này cô mới nhận ra những gì anh ta vừa nói, và mắt cô bỗng mở to kinh ngạc.
Đã quá muộn để ngăn cản bước chân của Hoàng Trường Minh vào phòng tắm. Cô chỉ còn cách cổ gắng vươn tay ra và chật vật bán vào khung cửa phòng tắm.
Nhưng dĩ nhiên sức nữ nhân yếu đuối chẳng thể chống lại một Hoàng Trường Minh cường tráng như thế
Khi vòi hoa sen vừa mở ra, Hoàng Trường Minh cũng nhanh chóng đặt một nụ hôn lên môi Lam Ngọc Anh.
Rồi như không thể ngăn cản như ngọn lửa đang bùng cháy trong cơ thể, trong không gian nhỏ hẹp của phòng tắm, Lam Ngọc Anh nhanh chóng bị lột sạch.
Ngón tay của Hoàng Trường Minh mân mê trên cơ thể cô như mân mê một cánh hoa, khiến toàn thân cô đều bất giác run lên.
Tiếng nước từ vòi sen chảy róc rách không ngừng, xen lẫn tiếng thở dồn dập của đội nam nữ…
Sáng sớm, Lam Ngọc Anh cảm thấy hơi đói và bừng tỉnh dậy.
Hoàng Trường Minh tối hôm qua vẫn còn một vài việc cần làm, nên sau khi ra khỏi phòng tầm thì không ép cô phải lên giường ngay. Tuy nhiên, anh ta lại quên đóng rèm cửa, khiến ánh sáng ban mai vô tình tràn vào từ cửa sổ.
Vừa ngồi dậy, Lam Ngọc Anh đỏ mặt khi nhìn thấy tư thế ngủ của hai người.
Hoàng Trường Minh để nửa người cô nằm đè lên mình như năm trên một cái gối,
Một cánh tay của anh đang ôm chặt lấy cơ thể của cô, và vị trí của lòng bàn tay đang bao phủ trên bờ mông trái mềm mại của cô…….
Lam Ngọc Anh cố gắng gỡ nó xuống, nhưng chỉ khiến anh ta giữ nó chặt hơn.
Bất lực, cô đành phải đẩy đầu anh, nói lớn: “Tôi đói. ”
Hoàng Trường Minh chậm rãi mở mắt ra, trông có vẻ vẫn còn buồn ngủ.
Anh ta khẽ nhếch khỏe mỗi lên, rồi nhẹ nhàng lật người lại khiến toàn bộ sức nặng của anh đè lên người cô, sau đó mới cất giọng khàn khàn giọng nói: “Mới sáng sớm như vậy mà em đã muốn làm nữa rồi à?” “Không phải!” Lam Ngọc Anh cố gắng làm vẻ mặt đáng thương, “Tôi thực sự rất đói…….
Như để chứng minh, cái bụng trống rỗng của cô đã kêu lên hai lần cùng lúc.
Hoàng Trường Minh vẫn không có ý buông tha cô, anh ta đỡ lấy cánh tay của Ngọc Anh đang định đánh mình, nói: “Gần đây không có cửa hàng ăn sáng. Tôi sẽ phải lái xe hơn mười phút. Nếu em thực đói và không thoải mái thì đi tầm trước đi, rồi tôi sẽ đưa em đến đó.”
Lam Ngọc Anh nắm lấy một cánh tay của anh ta khi đứng dậy.
Nhìn vào mắt anh, cô suy nghĩ một chút nói: “Thật ra cũng không nhất thiết phải phiền phức như vậy…….
Thế là, khi Hoàng Trường Minh bước ra khỏi phòng tắm, cửa ra vào cũng vừa được đóng lại, và một bóng dáng mảnh khảnh vừa đi ra ngoài năm phút trước đã quay lại với một túi ni lông có in logo của cửa hàng tiện lợi trên tay.
Lam Ngọc Anh đi thẳng vào bếp, rửa tay và cẩn thận sơ chế từng nguyên liệu một.
Cô chỉ mua tổng cộng ba thứ mì, trứng và hành lá.
Từ sau khi rời khỏi nhà họ Lâm, Lam Ngọc Anh đã không còn là một tiểu thư lá ngọc cành vàng nữa. Cô và bà ngoại phải sống dựa vào nhau. Vì vậy, cô đã tự học tất cả những công việc nội như nấu ăn trên băng ghế trong nhà bếp từ khi còn rất nhỏ.
Mùi thơm của hành lá xắt nhỏ khi xào trong dầu nóng bốc lên nghi ngút.
Hoàng Trường Minh như bị mê hoặc, đi theo cô vào bếp, dựa vào khung cửa với hai tay đút túi.
Lam Ngọc Anh lúc này đang đeo tạp dề, cô buộc hai dây tạp dễ lại trên eo rồi vén những lọn tóc lòa xòa từ trán ra sau tai, làn da không chút son phần vẫn trắng sáng và trong veo. Sau đó nhẹ cúi xuống điều chỉnh lửa bếp trên bếp.
Trong lòng Hoàng Trường Minh có cảm giác gì đó thật kỳ lạ, nhất thời chính anh cũng không thể giải thích rõ ràng.
Lần đầu tiên trong ngôi nhà này có hơi ấm của người phụ nữ và mùi vị của tình yêu thương.
Chẳng mấy chốc, những sợi mì bốc khói nghi ngút trong nồi đã chín.
Lam Ngọc Anh tắt bếp, giật mình nhìn lại đã thấy Hoàng Trường Minh đứng ở đó. “Ơ, anh Hoàng!” Không nghĩ ra chuyện gì để nói, cô đành hỏi anh ta: “Anh có đói không? Tôi nấu nhiều lắm, nếu anh muốn thì cùng ăn nhé! ” “Được!” Hoàng Trường Minh đĩ nhiên chỉ chờ có thể thôi.
Nói xong, chính anh cũng có chút kinh ngạc.
Dường như từ khi mẹ mất, đã nhiều năm Hoàng Trường Minh không có thói quen ăn sáng, thường buổi sáng của anh chỉ bắt đầu với một ly cà phê đen không đường, vị đẳng từ cổ họng truyền đến dạ dày xem chừng cũng sảng khoái.
Hoàng Trường Minh kéo ghế và ngồi xuống bàn ăn, trước mặt là một tô mì bốc khói nghi ngút. “Em có hay tự nấu đồ ăn không?”