Mục lục
Truyện Ôm tôi nhé cô gái nhỏ – Lam Ngọc Anh – Hoàng Trường Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 108

Hoàng Trường Minh hừ lạnh một tiếng, trực tiếp thảo túi đeo chéo của cô xuống, kéo ra, cơ bản là không cần kiếm,rất dễ dàng tìm thấy chứng minh nhân dân được kẹp trong bóp của cô.

Lam Ngọc Anh đầu óc quay vòng vòng, thị lực quan sát của người đàn ông thật là nhạy bén.

Năm sau phút sau, Phan Duy cầm theo vé máy bay quay lại! “Đi thôi!

Lam Ngọc Anh im lặng đi theo.

Xếp hàng đợi chờ kiểm soát có hơi dài, cần có chút thời gian, Hoàng Trường Minh nhìn Lam Ngọc Anh đang cầm vé máy bay đứng đẳng sau,cong cong mi mắt hỏi, “Sao em luôn không nói chuyện vậy?”.

Sau khi check in vé máy bay xong, cô vẫn luôn không nói chuyện.

Lam Ngọc Anh nữa ngày trời mới nhỏ tiếng nói, “Em chưa từng đi máy bay……..?”

Nói sự thật ra thì rất quê, sợ là bây giờ không có mấy người chưa từng ngồi máy bay.

Nhưng cô thật sự là chưa mà, với lại một là sau khi rời khỏi nhà họ

Lam cô luôn cũng bà nương tựa lẫn nhau, bình thường rất ít khi đi du lịch, dù cho có đi đầu thì phần lớn đều là ngồi xe khách thì nhiều, hai là từ khi lên tám tuổi mę cô cô có chút sợ độ cao…… qua đời,

Hoàng Trường Minh nhìn cô rũ đôi mi xuống nhè nhẹ rung động, không những mất đi nụ cười nhếch mồi, rồi lại mở miệng nói, lời nói cũng dịu dàng hơn lúc nãy nhiều, “Lát nữa đi qua kiểm soát an ninh, em cứ đi theo tôi là được!” “Vâng!” Cô trả lời thuận miệng hơn trước rất nhiều.

Thời gian tiếp sau đó, trong mắt của Hoàng Trường Minh, quả nhiên xem cô như đứa trẻ một bước một bước đi theo sát sau lưng mình.

Tới lượt họ đi qua kiểm soát an ninh, Lam Ngọc Anh bị nhân viên kiểm soát chặn lại,lý do là trong túi đeo của cô có vật phẩm nguy hiểm.

Sau cùng lục soát ra,trong túi có một con dao găm được gói trong khăn tay. “Em còn luôn mang theo bên người?” Hoàng Trường Minh cau mày.

Lam Ngọc Anh không trả lời anh, vị nhân viên kiểm soát đeo găng tay màu trắng đã lấy con dao đi, vô cùng nghiêm khắc nói: “Rất xin lỗi cô, đây là vật phẩm nguy hiểm,căn cứ theo luật bay của hàng không là không được phép đem lên máy bay. “Vậy phải làm sao…… Lam Ngọc Anh hoang mang.

Hoàng Trường Minh im lặng đi tới, đưa tay ra cầm lấy con dao.

Cho là Hoàng Trường Minh sẽ như lần trước vứt đi, Lam Ngọc Anh lo lắng hét lên: “Đừng mà!”

Hoàng Trường Minh liếc cô một cái, dặn dò Phan Duyphía sau. “Phan Duy, đi đăng ký ký gửi!” “Vâng!” Phan Duy gật đầu.

Lam Ngọc Anh mới thả lòng người.

Một hồi sau đó, sau khi vào phòng chờ bay không lâu, loa phóng thanh đã nhắc nhở sắp đến giờ bay.

Trong cabin khoang đầu, hai người về chỗ ngồi cạnh nhau, Phan Duy ngồi sau.

Giây phút Lam Ngọc Anh ngồi xuống, cô còn có chút cảm giác hơi sững sờ.

Thật sự là cứ như vậy ngồi trên máy bay?

Những vị khách kế bên đều đang bắt đầu thắt dây an toàn, Lam

Ngọc Anh nhìn rất lâu, cũng nhìn không hiểu

Cũng may trên màn hình tivi nhỏ có phát hướng dẫn, lúc cô đang học rất nghiêm chỉnh thì người kế bể đưa tay qua, ngon tay thon dài móc một cái khóa là đã giúp cô thắt xong rồi.

Lam Ngọc Anh ngửi thấy hơi thở của anh, nói: “Cảm ơn…..

Hoàng Trường Minh đang tính như bình thường trêu chọc cô một hai câu,nhưng thấy gương mặt ngốc nghếch của cô liền nhẫn nhịn.

Máy bay bay được một khoản thời gian, thì ổn định lướt trên mây.

Nữ tiếp viên hàng không đi đến, Hoàng Trường Minh giơ tay, “Cho tôi một lý nước đá “Tôi cũng muốn… Lam Ngọc Anh nói nhỏ.

Đợi đến khi cô đưa tay nhận lấy lý nước từ tay nữ tiếp viên, máy bay đột nhiên rung lên.

Dọa Lam Ngọc Anh hết hồn, mặt có chút trắng bệch.

Nữ tiếp viên thấy vậy, liên an ủi như thói quen bình thường: “Thưa cô, xin đừng sợ, chỉ là khi máy bay đi vào vùng khi lưu sẽ có chút rung động, đây là hiện tượng bình thường.

Lời này vừa nói xong, đèn nhắc nhở đã nhấp nháy, loa phóng thanh cũng phát lên, nhắc mọi người máy bay đang gặp phải phùng khí lưu, xin quý khách nhớ thắt dây an toàn ngồi tại chỗ đừng đi lại lung tung trên máy bay nếu đang ở nhà vệ sinh vui lòng nằm chặt tay vịnh.

Lam Ngọc Anh thả lòng người,gật gật đầu những vẫn có chút lâng lâng.

Cúi đầu nhìn xuống tay mình đang nằm chặt lấy tay của Hoàng Trường Minh, mặt “Bùm” một cái đỏ ứng. “Á, thật ngại quá ”

Lam Ngọc Anh lúng túng trước hành động lơ đễnh của mình, ngại ngùng rút tay về.

Hoàng Trường Minh nhưởng mày, “Rất sợ à?”

“Bây giờ không sợ nữa…”Lam Ngọc Anh liếm môi nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK